CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 500

Tiêu Tinh sờ bộ complet của anh, cười nói: “Ý? Người này là thật

sao?”. Sau đó cô rụt tay lại, “Mình lại nằm mơ rồi…”. Cô thấy đầu óc quay
cuồng, toàn thân nhức mỏi, lúc quay người suýt chút nữa thì vấp vào thảm.
Thẩm Quân Tắc giơ tay đỡ cô, nâng cánh tay bế cô lên.

“Anh đến thăm em”, bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh, ẩn

chứa chút rối bời nhưng giọng điệu thì rất dịu dàng, “Quả nhiên là em sốt
rồi, vì thế mới gọi điện thoại cho anh nói lung tung”.

“A… đau đầu quá”. Tiêu Tinh vẫn còn thấy rất mơ hồ, ra sức day

huyệt Thái Dương như sắp nổ tung, cảm thấy mùi hương trên người anh
khiến cô rất an tâm, liền gục đầu vào vai anh.

Thẩm Quân Tắc bế cô lên giường, lấy khăn lạnh đắp lên trán cô, sau

đó lấy ấm nước trong khách sạn đun nước nóng rồi quay người đi xuống
dưới, “Em ngủ chút đi, anh đi mua thuốc”.

Lúc anh ra cửa thì gặp Ôn Bình ở phòng bên cạnh. Ôn Bình tươi cười

chào anh: “Hi, anh Thẩm, sao anh lại đến đây?”.

Thẩm Quân Tắc nói: “Tôi đi công tác qua đây nên đến thăm Tiêu

Tinh”.

Rõ ràng là người đàn ông này lo Tiêu Tinh ốm nên vội vàng đặt vé

máy bay trong ngày bay sang, lại còn bịa đặt lấy cớ đi công tác. Ôn Bình
biết rất rõ nhưng không “vạch trần”. Anh ta cười và nói: “Hình như cô ấy
bệnh, anh hãy chăm sóc cô ấy”.

“Tôi biết rồi”. Anh nói rồi quay người bước đi.

Ôn Bình sờ cằm, đút gói thuốc trên tay vào túi áo. Thực ra anh ta ra

ngoài là muốn sang phòng bên cạnh thăm Tiêu Tinh. May mà không sang
phòng Tiêu Tinh sớm vài phút để chăm sóc cô ấy. Nếu không bị anh ta bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.