CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 125

đó. “Mọi người sẽ ăn, gần như không thể ngăn họ được. Tôi đã từng nuôi
một con Rottweiler rất to để bảo vệ khu vườn. Một đêm, tôi làm việc muộn,
nó sủa vang bên ngoài trời tuyết. Nó sủa mãi không thôi. Rồi đột ngột im
bặt. Mười phút sau tôi cầm đèn chạy ra và thấy một đàn sói đang xúm vào
ăn thịt nó.”

“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Chẳng gì cả. Tôi đuổi chúng đi bằng vài phát súng.” Một chiếc

Moskvich

*

với bộ giảm thanh kinh khủng đang trên đường hướng về

Pripyat. Eva Kazka ném cho Arkady và Alex một cái liếc nhanh nhưng vẫn
giữ nguyên tốc độ.

“Mẹ Teresa đấy,” Alex nói. “Thần hộ mệnh của những người không còn

sức lao động. Cô ấy nghỉ làm, đi tới các ngôi làng để chăm sóc những
người tàn tật không nên có mặt ở đây nhất.” Khói đen thoát ra từ ống xả
của chiếc Moskvich như đang giận dữ.

“Cô ấy thích anh.”
“Thật sao? Tôi không nghĩ thế.”
“Anh là người sâu sắc. Như tôi đã từng. Khi nào anh trở lại Matxcova.”
“Khi công tố viên gọi tôi về.”
“Mọi người nói anh không có quyền hạn gì, anh không được phép mang

theo bất kỳ thám tử nào và cũng chẳng nhận được sự trợ giúp từ những
người có thẩm quyền ở đây. Anh có được mang theo súng không?”

“Không.”
“Vậy thì anh hoàn toàn bị thiến rồi.” Arkady nhăn mặt.
“Dùng từ tàn tật đi.”
“Nghe hay hơn đấy.” Alex bóc bao thuốc lá mới. “Tôi định bỏ thuốc

trước khi đến Khu vực cấm. Ở đây mọi thứ đều phải được cân nhắc.”

“Nhưng lượng phóng xạ đang giảm dần.”
“Một số. Lúc này Xesi là mối lo ngại lớn nhất. Nó tác động trực tiếp đến

xương; tiến vào tủy và cản trở quá trình sản xuất tiểu cầu. Còn anh thì lại
có một lớp màng nhạy cảm với bức xạ trong ruột mà Xesi sẽ đốt cháy nó.
Đó là nếu mọi thứ trở nên tốt đẹp và lò phản ứng không bùng lên lần nữa.”

“Có thể sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.