CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 146

“Ai biết? Cô ta tin vào tất cả những tin tức về vụ thảm họa. Tôi đã nói

chuyện với các nhà khoa học hàng đầu. Vấn đề của Chornobyl không phải
là phóng xạ mà là nỗi lo sợ về phóng xạ. Đó là: Hội chứng lo sợ phóng xạ
thái quá. Mẹ Karel là một người như thế. Vì vậy cô ta đã bỏ đi. Vấn đề thực
tế là những người này đã quá may mắn. Nhà nước xây dựng nhà cửa cho họ
ở Pripyat rồi đến Slavutych, trả họ mức lương cao nhất, cho họ điều kiện
sống, trường học, bệnh viện tốt nhất, nhưng người Ukraine đều là những kẻ
lo sợ phóng xạ thái quá. Dù sao thì mẹ Karel đã biến mất nhiều năm rồi.
Tôi đã nuôi thằng bé lớn.”

“Cho cậu ta cái ăn, cái mặc và đi học à?”
“Đi học là sự lãng phí thời gian. Nó có tố chất để trở thành thợ săn và sẽ

thành đồ bỏ nếu ở trong nhà.”

“Chân ông bị hỏng từ khi nào?”
“Hai năm trước, nhưng là hậu quả của một vụ nổ. Tôi đang điều khiển

cần cẩu cho lính cứu hỏa thì một mảnh mái nhà rơi xuống. Nó lao xuống
như thiên thạch, đè nát lưng tôi. Cuối cùng các đốt sống cũng phải nhượng
bộ. Có bằng khen trên tường đấy, chắc cậu đã đọc rồi.”

“Karel đã bao giờ sống ở Matxcova chưa?”
“Nó sống ở Kiev. Thế là đủ rồi.”
“Ông cũng không gặp cậu ta kể từ khi cậu ta phát hiện ra cái xác ở Khu

vực cấm à?”

“Không.”
“Có nghe tin tức gì không?”
Arkady nhận thấy Oksana liếc về phía bộ da ẩn mình trong xô chất tẩy

nằm trong góc. Với một người không gặp hay nói chuyện với cháu nội
thiện xạ trong vài tháng, Katanay dường như không thiếu nguyên liệu mới
cho nghề thủ công của mình.

Katanay đáp, “Chẳng có gì, không một lời nào.”
“Ông có vẻ không lo lắng lắm.”
“Không giống như thằng bé đã làm gì sai trái. Nó nghỉ làm cho quân tự

vệ, thì sao chứ? Karel đã trưởng thành, nó có thể tự lo liệu cho bản thân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.