CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 15

2

Evgeny Lysenko, thường gọi là Zhenya, mười một tuổi, trông hệt một lão
già đang đứng chờ ở bến xe buýt. Thằng bé mặc áo khoác len kẻ sọc dày
với chiếc mũ cùng màu đã mặc từ khi được cảnh sát đưa tới trại trẻ mồ côi
mùa đông năm ngoái. Hai ống tay áo đã bị ngắn, nhưng mỗi khi ra ngoài
với Arkady, thằng bé đều mặc đúng bộ đồ đó, mang theo bộ cờ vua và
những cuốn truyện cổ tích được bỏ lại cùng nó. Nếu Zhenya không được ra
ngoài mỗi tuần, có thể nó đã chạy trốn. Làm thế nào thằng bé lại trở thành
nghĩa vụ của Arkady là một điều bí ẩn. Lúc đầu, Arkady đã hộ tống một
người bạn có thiện chí, một phóng viên truyền hình và là một phụ nữ tốt
bụng tìm lấy một đứa trẻ để nuôi nấng và cứu giúp. Arkady đi cùng cô ta.
Rồi lần sau khi anh tới trại trẻ thì chuông điện thoại reo vang. Cô phóng
viên gọi điện xin lỗi vì mình sẽ không tới, một buổi chiều với Zhenya là
quá đủ với cô rồi. Lúc đó Zhenya gần như đã vào trong xe và Arkady chỉ có
hai lựa chọn, hoặc ngồi sau vô lăng và lái xe về, hoặc tự mình dẫn thằng bé
đi.

Dù sao, lần này cũng lại là Zhenya, mặc quần áo mùa đông giữa ngày hè

ấm áp, ôm chặt những cuốn truyện cổ tích, trong khi Olga Andreevna, giám
đốc trại trẻ chăm chú nhìn anh. “Hãy mang lại niềm vui cho Zhenya,” cô ta
nói với Arkady. “Hôm nay là Chủ nhật. Những đứa trẻ khác đều có người
đến thăm hoặc kiểu như thế. Zhenya nên có hoạt động gì đó. Hãy kể
chuyện cười cho nó. Hãy là một người hài hước. Giúp thằng bé cười.”

“Tôi sẽ cố nghĩ ra vài câu chuyện cười.” Arkady nhoài sang mở cửa xe

cho Zhenya.

“Tới rạp chiếu phim, hoặc có thể đá bóng qua lại. Thằng bé cần ra ngoài

nhiều hơn để hòa nhập với xã hội. Chúng tôi có những đánh giá về tâm lý,
chế độ ăn uống thích hợp, các lớp học âm nhạc, một trường học bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.