CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 165

“Anh có thường xuyên ăn ở đây không?”
“Khi nào tôi cảm thấy may mắn.”
Tiếng lạch cạch của bộ giảm thanh ô tô vang lên bên ngoài và một lát

sau, Eva Kazka bước vào với một bó hoa. Cô quàng khăn. Nhưng cũng
chẳng khiến cô trông mềm mại hơn.

“Renko, tôi không biết anh cũng tới đây,” Eva nói. “Có phải đây cũng là

một phần trong cuộc điều tra của anh không?”

“Không. Hoàn toàn mang tính xã hội thôi.”
“Xã hội là xã hội.” Roman xếp một hàng cốc thấp dùng để uống nước

quanh một chai vodka. Bữa tiệc mà không có vodka đã biến mất từ lâu,
Arkady thầm nghĩ; Vanko trông như thể anh ta đã lê gối đến một vũng
nước. Chủ nhà rót từng cốc đầy, sóng sánh đến miệng, và Maria quan sát
với vẻ tự hào vì ông không làm rơi rớt giọt nào. “Chờ đã!” Roman nghiêm
túc quẹt diêm, châm cốc rượu đầy của mình cháy như một ngọn nến, ngọn
lửa màu vàng nhảy múa trên bề mặt chất lỏng. “Tốt. Được rồi.” Ông ta thổi
tắt ngọn lửa và nâng cốc. “Vì Nga và Ukraine. Có lẽ chúng ta đang trên
cùng một chiến tuyến.”

Arkady uống cạn cả cốc đầy và thở hổn hển, “Không phải vodka.”
“Samogon

*

.” Alex lau nước mắt. “Tự nấu từ đường lên men, nấm men

và có lẽ là một củ khoai tây. Nó không thể nguyên chất hơn thế này.”

“Bao nhiêu độ?”
“Có lẽ là tám mươi.”
Samogon đã có tác dụng rõ rệt: Eva trông nguy hiểm hơn, Vanko có

phẩm cách hơn, tai Roman đỏ rực, còn Maria thì trở nên lấp lánh. Một cảm
giác ấn tượng ngấm sâu vào thức ăn trong lúc Roman rót đầy các cốc một
lần nữa. Arkady thấy dưa muối giòn và chua, có lẽ do có chút Stronti.
Roman hỏi anh, “Cậu đi câu cá bằng xuồng của Vanko à? Có bắt được gì
không?”

“Không, tuy nhiên tôi đã trông thấy một con cá rất to. Quái vật khổng lồ

của Chernobyl, mọi người bảo thế.” Anh để ý thấy Vanko cười tự mãn với
Alex. “Anh biết loài cá này hả?”

Eva lên tiếng, “Cá da trơn à? Trò đùa của Alex.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.