CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 219

Maria Panasenko hiện ra từ một góc nghĩa trang. Anh rất ngạc nhiên vì

một biển báo hình thoi ở cổng cho biết nghĩa trang bị nhiễm xạ quá nặng,
không được vào trong và các cuộc thăm viếng bị giới hạn chỉ mỗi năm một
lần. Maria quàng một chiếc khăn dày để tránh mưa, ngoài ra bà trông vẫn
giống hệt thiên thần cổ xưa, người đã thết đãi bữa tiệc samogon say mèm
hai đêm trước. Maria cầm một lưỡi hái, trên vai là bao bố đựng đầy cỏ và
bụi gai, bà từ chối nhờ Arkady vác hộ. Đôi tay bà nhỏ nhắn, cứng cáp và
cặp mắt xanh vẫn tỏa sáng ngay cả dưới cơn mưa xám xịt.

“Hàng xóm của chúng tôi.” Bà nhìn khắp nghĩa trang một lượt. “Tôi tin

chắc họ sẽ làm tương tự cho chúng tôi.”

“Nó được giữ gìn rất tốt,” Arkady nói. Giống một phòng chờ ấm áp để đi

lên thiên đường.

Bà nhoẻn cười, khoe hàm răng bằng thép. “Roman và tôi luôn lo sợ nó

không phải chỗ tốt cho chúng tôi. Giờ, chúng tôi đã có lựa chọn.”

“Vâng.” Niềm an ủi trong cơn bĩ cực.
Bà nghiêng đầu. “Dầu sao cũng thật buồn. Cả ngôi làng chết hết, giống

như kết thúc của một cuốn sách. Chính là thế, chẳng còn ai nữa. Roman và
tôi có lẽ là những trang cuối cùng.”

“Hai người còn rất nhiều năm nữa mà.”
“Đủ dài rồi, nhưng vẫn cảm ơn cậu.”
“Tôi đang băn khoăn, dân quân tự vệ nào thích loanh quanh ở đây nhỉ?”
“Ồ, chúng tôi không gặp họ nhiều.”
“Người cư trú bất hợp pháp?”
“Không.”
“Liệu có tình cờ có người mang họ Obodovsky nào chôn cất trong nghĩa

trang không?”

Maria lắc đầu và bảo bà biết tất cả mọi người trong những ngôi làng

xung quanh. Không ai mang họ Obodovsky. Bà liếc nhìn bao tải. “Xin lỗi,
tôi phải mang thứ này về trước khi chúng bị ướt. Cậu nên rẽ vào uống ly
rượu.”

“Không, không, cảm ơn bà.” Nghĩ tới samogon làm anh sợ toát mồ hôi.
“Cậu chắc chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.