CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 225

giữa tấm thảm với cây súng trong tay. Cô đi chân trần, áo choàng khoác vội
làm lộ ra vùng bụng cùng cặp chân trắng nõn. Khẩu súng là loại 9mm và có
vẻ cô rất quen thuộc với nó.

Eva nói, “Ra ngoài hoặc tôi sẽ bắn.”
Cánh cửa bị gió đóng sầm lại và trong một thoáng, Arkady nghĩ là cô đã

bắn. Cô dùng tay kia kéo hai vạt áo lại.

“Là tôi,” anh lên tiếng.
“Tôi biết.”
Trong khoảnh khắc tối tăm, Arkady bước lại gần hơn, kéo cổ áo cô sang

một bên, hôn lên vết sẹo trên cổ cô mà lần trước anh đã phát hiện ra. Cô gí
nòng súng vào đầu anh lúc anh đẩy vạt áo ra. Ngực cô nhỏ và lạnh như đá
cẩm thạch.

Anh nghe tiếng khẩu súng kêu lách cách, hoặc là bóp cò hoặc gạt chốt an

toàn. Nhũ hoa sẫm màu của cô cứng lại lúc anh hôn lên chúng và anh cảm
nhận thấy một luồng run rẩy chạy dọc chân cô. Cô ấn chặt báng súng vào
đầu anh, giữ anh ở nguyên đó.

Giường của cô nằm ở phòng trong, có bếp lò riêng đang tỏa ra hơi ấm

dịu dàng. Anh không biết họ tới đó bằng cách nào. Đôi khi cơ thể tự biết
phải làm gì. Trong trường hợp này là cả hai. Eva xoay người đè lên anh lúc
anh trượt vào trong cô cho đến khi đầu cô ngửa ra sau, mồ hôi như lớp phấn
mỏng viền quanh mắt, cơ thể cô căng cứng và siết chặt như thể cô sắp sửa
biến đổi, như thể tất cả sự điên cuồng anh phát hiện ở cô đã trở thành ham
muốn ngấu nghiến, tham lam. Anh cũng hệt như vậy. Họ là hai người chết
đói ăn chung cùng một bát.

Cơn bão cuồng loạn chuyển sang mưa đều đều. Eva và Arkady ngồi ở

hai đầu giường. Trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, trông cô như bức tranh
biếm họa với đôi mắt đen, tóc đen và khẩu súng đen trong tay.

“Cô vẫn định bắn tôi à?” anh hỏi.
“Không. Trừng phạt sẽ chỉ khuyến khích anh thôi.” Cô liếc nhìn những

vết xước và bầm tím của anh với con mắt của bác sĩ.

“Một trong số chúng là nhờ cô mà có đấy,” anh nói.
“Anh sẽ sống thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.