Eva lắc đầu. Không, cô không muốn nói về đề tài này. Thay vào đó, cô
nói, “Anh ta là hai con người khác nhau. Đã từng và sẽ là.”
“Tôi không cho mình là người đàn ông duy nhất trên thế giới.”
“Còn tôi thì vẫn yêu Alex.”
“Tôi không nghi ngờ điều đó.”
“Anh ta nói chuyện này sẽ xảy ra.”
“Alex là người thông minh,” Arkaday nói.
“Alex là kẻ điên.”
“Cô đã làm anh ta nổi điên à?”
“Bằng cách ngủ với người đàn ông khác ư? Nó chẳng có ý nghĩa gì.
Ngoài ra, cũng không có nhiều người. Tôi đang rất cần một điếu thuốc.”
Arkady tìm thấy hai điếu cùng một gạt tàn và đặt vào giữa giường.
Eva nói, “Anh có biết gì về tự tử không? Ý tôi là ngoài cách cắt cổ hay
cổ tay.”
“Ồ, tôi sinh ra từ một lịch sử dài về tự tử mà. Bố mẹ tôi. Cô có thể cho là
nó đã xảy ra rất nhanh, nhưng không, đầu tiên họ sinh tôi ra và sau đó tự
sát.”
“Anh…?”
“Không thành công. Dù sao thì lúc này chúng ta cũng đang ở Chernobyl.
Tôi nghĩ chúng ta đã đủ nỗ lực. Còn cô…?”
Cô gạt luôn, không để anh dẫn dắt. “Cuộc điều tra của anh thế nào rồi?”
“Có lúc như hiểu ra. Các triệu phú thường bị giết vì tiền. Nhưng tôi
không chắc là có đúng trong trường hợp này không.”
“Có gì không đúng à?”
“Phải. Lúc đầu tôi đoán cái chết của Ivanov và Timofeyev có liên quan.
Tôi vẫn nghĩ thế nhưng theo một cách khác. Có lẽ có nhiều mối quan hệ
song song hơn.”
“Nó có nghĩa là bất cứ điều gì. Hôm nay, anh làm gì ở ngôi làng đó?”
“Tôi đang xem xét nghĩa trang ở ngôi làng của Roman và Maria, rồi bắt
đầu băn khoăn không biết chính thức có bao nhiêu người bị chết do thảm
họa trong các ngôi làng trong Khu vực cấm. Tôi có thể nhận ra tên trên