CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 231

“Một lúc rồi.”
“Rất lặng lẽ.”
Cô ta mỉm cười gật đầu. Hẳn cô ta đã tắt máy, dắt bộ khoảng năm mươi

mét nên mới âm thầm như thế. Và rõ ràng cô ta không thấy có gì bất
thường khi đợi anh ngoài cửa ngôi nhà của một phụ nữ khác.

“Hôm nay, cô không phải đi làm à?” Arkady lại hỏi.
“Tôi xin ở nhà, nghỉ ốm.” Cô ta chỉ vào cái đầu trọc lốc dưới lớp mũ len.

“Họ cho nghỉ bất cứ khi nào tôi muốn. Dù sao thì cũng không có nhiều việc
lắm.”

“Cô muốn uống cà phê không, nóng hay đá?”
“Anh vẫn nhớ à. Không, cảm ơn.”
Anh nhìn chiếc xe ga. “Cô đi lòng vòng quanh đây à? Không sợ các trạm

kiểm soát sao?”

“À, tôi biết nên đi bằng đường nào.”
“Karel, em trai cô cũng thế. Đó chính là vấn đề.” Oksana có vẻ bồn

chồn, thay đổi tư thế. “Tôi chỉ muốn xem anh thế nào thôi. Nếu anh đang ở
cùng bác sĩ, tôi đoán là anh ổn. Tôi rất lo lắng vì Hulak.”

“Cô biết Boris Hulak?” Thợ sửa ống nước. Cái xác ở hồ làm mát.
“Ông ấy và ông tôi có thể nói chuyện điện thoại hàng giờ về những kẻ

phản bội đã đóng cửa nhà máy. Nhưng thực sự ông tôi không bao giờ làm
tổn thương bất kỳ ai.”

“Rất mừng khi biết điều này.”
Oskana dường như thả lỏng. Nếu ông già ngồi trên chiếc xe lăn lao

nhanh như ngựa đó không định tấn công anh thì hẳn Arkady cũng rất vui
mừng.

“Nhìn kìa,” cô ta chỉ con cò đang bay là là lướt qua hình ảnh phản chiếu

của nó trên mặt sông.

“Giống cô. Cô chỉ đơn giản là đến rồi đi sao?”
Cô ta nhún vai, mỉm cười. Về độ khó hiểu thì nàng Mona Lisa chả là gì

so với Oksana Katanay.

Anh hỏi, “Cô còn nhớ Anton Obodovsky chứ? Một gã to lớn, tầm hơn ba

mươi tuổi. Anh ta thường chơi quyền anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.