CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 241

Anh hiếm khi trực tiếp như thế này, thẳng thừng không phải loại ngôn

ngữ anh hay dùng và anh hy vọng cô sẽ bật dậy, bỏ đi.

Có tiếng vạch cỏ và Eva nắm lấy tay anh. Cô nói, “Zhenya chơi cờ vua

à?”

“Ừ.”
“Và rất giỏi?”
“Ừ.”
Anh nghe tiếng lẩm bẩm hài lòng vì đã đoán đúng.
“Anh đã không hỏi,” Eva lại nói.
“Hỏi gì?”
“Anh không hỏi khu vườn có bị nhiễm xạ không. Anh đã thực sự trở

thành công dân của Khu vực cấm.”

“Thế là tốt hay xấu?”
“Tôi không biết.”
“Với cô,” anh lại hỏi, “là tốt hay xấu?”
Cô duỗi các ngón tay anh ra và gối đầu lên đó. “Thảm họa. Tồi tệ nhất.”
Chuông điện thoại của Arkady lại reo vang lúc anh đang trở về thị trấn,

anh liền đỗ lại bên đường cạnh hàng sồi để nghe điện. Là Victor gọi từ thư
viện quốc gia ở Kiev. “Theo bách khoa toàn thư, Felix Mikhailovic
Gerasimov, 1925 - 2002, Giám đốc Viện vật liệu chịu nhiệt độ cực cao,
Matxcova, vân vân. Giành các giải thưởng quốc gia về vật lý, được kính
trọng này nọ, đưa ra các lý thuyết và có bằng sáng chế về những thứ chả
hiểu mô tê gì, nằm trong các hội đồng nhà nước khác nhau về mảng khoa
học, kiểm soát nguyên tử quốc tế, hạt nhân dự phòng, cho dù là cái quỷ
quái gì thì cũng quản lý chất thải về mặt giấy tờ. Một người toàn diện. Sao
anh lại hứng thú với ông ta? Ông ta đã chết hai năm rồi.”

Arkady dựng chân chống xe. Tia nắng nhảy múa trong tán lá, trái ngược

với thực tế đây là con đường chết và các ngôi nhà bị bỏ hoang.

“Nghe đồn vài chuyện. Có dính dáng gì đến Chernobyl không.”
Tiếng sách mở sột soạt. “Không nhiều. Nằm trong phái đoàn được cử

đến sáu tháng sau thảm họa. Tôi cá là tất cả các nhà khoa học Nga đều
được cử đến đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.