máy tính và fax. Nhưng chẳng chỗ nào cho thuê dịch vụ cả ngày lẫn đêm và
chẳng cái nào thuê ai tên Alex Gerasimov cả. Một cách thẳng thắn và thành
thật, cùng đường rồi. Lyuba cho là anh đang lợi dụng tôi.”
“Phải, đó là lý do tại sao anh ở Kiev, còn tôi thì phải ở Chernobyl. Có
thông tin gì của Anton không?”
“Tôi đã ghi chú lại rồi.” Tiếng lục lọi giấy tờ vang lên. “Chết tiệt! Khốn
kiếp! Chắc tôi phải gọi lại cho anh sau thôi.”
Victor thực sự không phù hợp với bầu không khí tĩnh lặng của thư viện,
Arkady kết luận. Anh nhìn con búp bê trên bậu cửa sổ. Khuôn mặt nó đã bị
bạc hết màu nhưng các đường nét và bộ tóc vàng cột đuôi ngựa vẫn còn
nguyên vẹn, anh thoáng thấy một giá đặt toàn búp bê, như thể ngôi nhà đã
được giao phó cho gia đình tí hon này. Cánh cửa dụ dỗ anh tới khung cửa
và bầu không khí chìm trong bóng tối. Cánh tay búp bê bị lớp mạng nhện
mỏng dính quấn quanh, anh gỡ ra và khi chuông điện thoại reo, anh gần
như trông thấy vẻ ngại ngần của con búp bê ấy.
Arkady nghe điện, “Alo, Victor, tiếp tục đi.”
Một giọng khàn khàn vang lên, “Victor là ai.”
“Một người bạn,” Arkady đáp.
“Tôi cá là anh không có nhiều bạn. Tôi nghe kể anh đã tìm thấy một cái
xác bị bắn ở hồ làm mát.”
Arkady bắt đầu lại, “Chào Karel.”
Bụi xoáy quanh con búp bê như nó đang thở.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu về thi thể người Nga cậu tìm thấy. Chỉ thế
thôi, không gì khác,” Arkady chờ đợi. Khoảng ngắt cũng lâu gần như khi
nói chuyện với Zhenya.
“Tôi muốn anh để gia đình tôi yên.”
“Được, nhưng tôi phải nói chuyện với cậu.”
“Chúng ta đang nói đây.”
“Trực tiếp. Chỉ về người Nga ấy, đó là lý do duy nhất tôi phải ở đây, sau
đó tôi sẽ về nhà.”
“Với người bạn Wayne Gretzky à?”
“Phải.”