CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 252

sự vỗ tay vào nhau.

Dymtrus dừng lại, chỉ về hướng Arkady. “Mang cho anh ta.”
“Một chiếc ghế.” Giọng Katanay không lớn hơn tiếng thì thầm là mấy,

nhưng Dymtrus ngay lập tức nhảy khỏi sân khấu để mang một chiếc ghế từ
chỗ ngồi khán giả lên và đặt trước chiếc đi văng để Arkady và Katanay có
thể ngồi ngang hàng nhau. Nhìn gần, Katanay trông như hình vẽ của một
đứa trẻ.

Arkady nói, “Trông cậu không được khỏe.”
“Tôi sắp tiêu rồi.”
Mũi Katanay rỉ ra dòng máu. Gã ấn chiếc khăn bông vào thấm máu một

cách tự nhiên, gần như thanh lịch. Chiếc khăn có những chấm màu nâu cho
thấy nó đã được dùng từ trước.

“Cảm cúm mùa hè,” Katanay nói. “Vậy là anh muốn biết về xác chết

người Nga mà tôi tìm thấy?”

“Phải.”
“Chẳng có gì nhiều để nói. Một lão già ngu ngốc tôi tìm được ở một ngôi

làng.”

Chất giọng khàn khàn của Katanay hạ thấp xuống mức thân mật, như thể

họ đang thảo luận về một cảnh trong vở kịch sắp được diễn ngay trên sân
khấu này. Katanay bảo gã chưa từng nhìn thấy ông ta trước đây và cũng
không biết ông ta là người Nga cho đến khi giấy tờ của ông ta bị mất. Gã
tìm thấy ông ta vào buổi sáng, lúc đó ông ta đang nằm ngửa, đầu quay về
nghĩa trang, chảy máu nhưng không quá nhiều, ướt sũng vì mưa, đã lạnh
cứng, bị chó sói cắn xé. Gã tình cờ phát hiện ra cái xác cùng một người cư
trú bất hợp pháp gã đã gặp trước đó, tên là Seva, khoảng bốn mươi tuổi, cụt
ngón út trên bàn tay trái. Arkady viết lại từng chi tiết đề phòng trường hợp
anh em Woropay muốn phủ nhận sau này. Ghi chép là tốt. Nhưng quanh
Katanay, chúng giống mấy con chó hết sức nghe lời, và rõ ràng gã đã yêu
cầu chúng phải giữ im lặng.

“Chỉ vài câu hỏi thôi. Lúc đó, ông ta ăn mặc thế nào?”
“Ông ta rất giàu có. Toàn đồ đắt tiền.”
“Giày tốt à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.