Một tỷ đô? Arkady cố gắng điền thêm vài số 0. “Tôi thừa nhận mình đã
sai lầm.”
Victor lấy một cái ghế và đặt chiếc cặp xuống. Anh ta liếc quanh căn hộ
với ánh mắt lạnh lẽo như một Bolshevik
Victor lôi từ trong cặp ra chiếc gạt tàn được làm từ vỏ lon nước uống có ga,
dù chiếc áo len thủng lỗ chỗ lại cho thấy anh ta thường dụi thẳng điếu thuốc
vào áo. Đồng thời anh ta cũng có đôi tay hết sức linh hoạt, cho những chiếc
ly uống rượu tối qua vào từng chiếc túi nhựa đề tên Zurin, Timofeyev và
Rina Shevchenko để phòng lúc cần đến.
Hoffman ngắm nghía những chai rượu rỗng. “Ở lại đây giống như xem
một cuốn phim vậy, từng cảnh, từng cảnh một. Pasha nhảy khỏi cửa sổ, bị
kéo trở lại và ném ra, hết lần này đến lần khác. Vậy Renko, anh là chuyên
gia, có phải Pasha bị giết không?”
“Tôi không biết.”
“Cảm ơn rất nhiều, rất hữu ích đấy. Tối qua, dường như anh có vài nghi
ngờ.”
“Tôi nghĩ hiện trường cần được điều tra thêm.”
“Bởi vì ngay khi anh bắt đầu lục lọi, anh đã phát hiện ra một tủ quần áo
chứa đầy muối chết tiệt. Chuyện đó có ý nghĩa gì?”
“Tôi hy vọng anh có thể cho tôi biết. Trước đây anh chưa bao giờ thấy
Ivanov luôn dính chặt với muối à?”
“Phải. Tất cả những gì tôi biết là mọi chuyện không đơn giản như công
tố viên và Timofeyev nói. Anh đã đúng về những thay đổi của Pasha. Ông
ấy không cho chúng tôi vào đây. Hàng loạt những hành động khác thường.
Ông ấy chỉ mặc quần áo một lần rồi vứt đi. Không giống kiểu cho tôi chiếc
áo vét. Ông ấy ném chúng vào thùng rác. Lái xe vòng vòng, rồi đột nhiên
thay đổi lộ trình, giống như đang chạy trốn.”
“Giống anh,” Victor lên tiếng.
“Chỉ khác là ông ta không đi xa,” Arkady nói. “Ông ta vẫn ở Matxcova.”
Hoffman nói, “Làm sao ông ấy có thể đi được? Pasha thường nói, ‘Kinh
doanh là việc cá nhân. Anh tỏ ra sợ hãi và anh sẽ chết’. Dù sao thì, anh sẽ
cần thêm thời gian để điều tra.