CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 265

Bobby nhún vai, Arkady bàng hoàng nhận ra, càng ngày Bobby càng trở

nên tin vào định mệnh hơn. Arkady tự hỏi, nếu Ozhogin sắp đến đây cũng
không làm anh ta bận tâm thì chuyện gì mới có thể chứ.

“Đấy mới chỉ là phỏng đoán của anh thôi,” Bobby nói. “Anh cũng không

có bằng chứng gì cho thấy đại tá đang đến đây.”

“Anh muốn chờ và tự mình kiểm chứng sao? Nếu tôi nhầm, anh chỉ rời

Khu vực cấm sớm một ngày thôi. Còn nếu tôi đúng mà anh vẫn ở lại thì
ông ta sẽ tìm ra anh.”

“Ông ta sẽ giết tôi.”
“Này, có chuyện gì xảy ra với Bobby Hoffman khó hiểu trước đây thế?”
“Anh ta đã quá mệt mỏi rồi.”
Yakov hỏi, “Chuyện gì xảy ra với bố anh?”
“Nhà tù đã giết chết ông ấy. Chính phủ liên bang ném ông vào đó để bắt

ông khai ra bạn bè mình. Ông là một con người độc lập và không khai báo
bất kỳ ai, vì thế chúng giam giữ ông suốt nhiều năm liền. Trong sáu năm
đó, ông bị mắc tiểu đường và tuần hoàn máu kém. Nhưng có được điều trị
tử tế không? Không đời nào. Những căn bệnh bắt đầu ăn mòn ông, một
chân rồi sang chân kia. Chúng biến một người to lớn như bố tôi thành lùn
tịt, nhỏ xíu và những lời cuối cùng ông nói với tôi là, ‘Đừng bao giờ để
chúng tống con vào tù hoặc bố sẽ đội mồ sống dậy để đánh đuổi lũ khốn đó
khỏi con’, đại khái là thế. Mỗi khi nghĩ về ông, tôi lại nhớ đến ông trước
khi bị bắt giam và bất cứ khi nào nhìn thấy đàn ong, tôi biết bố tôi sẽ nói gì,
‘Anh chàng tí hon này định đi đâu? Hoa táo hả? Cây lê? Hay chỉ vo ve dưới
ánh mặt trời?’.”

“Nhưng không phải chỉ ngồi đợi để bị tống vào tù,” Arkady nói.
Bobby chớp mắt. “Chính xác.”
“Tới lúc phải đi rồi, Bobby.”
“Có cách khác chứ?” Một nụ cười uể oải nhưng tỉnh táo.
“Phải, còn cách khác.”
“Anh có chỗ nào giấu chúng tôi không?”
“Phòng tập thể của tôi. Chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn và trời thì đang tối.”
“Chúng ta không đi ô tô à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.