CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 272

chỉ giúp một tội phạm chạy trốn khỏi Khu vực cấm. Như thế có rõ ràng hơn
không?

Arkady và Bela tản bộ trong bãi xe.
“Hai hành khách,” Arkady nói. “Ông đưa họ ra giống như những khách

hàng bình thường.”

Bela che mắt như thể ánh bình minh sẽ gây đau mắt.
“Nhưng họ không phải khách hàng thường xuyên. Những điều bất

thường khiến tôi lo lắng.”

“Vậy bán phụ tùng ô tô nhiễm phóng xạ thì có bất thường không?”
“Chỉ hơi nhiễm thôi. Tôi có đủ những lời sáo rỗng đó chất đầy mấy xe tải

rồi.”

“Tôi chắc chắn thế.”
Mặt trời, trước tiên chiếu sáng những máy móc khổng lồ. Những chiếc

máy nâng với kích thước như một con khủng long, máy ủi đất có bánh cao
bằng cả một người, rồi đến xe cứu hỏa, xe tải và xe con, biến những mảng
tối thành một hệ thống nghĩa địa rộng lớn. Ngoại trừ một điều, nghĩa địa
này không chôn người và quá nguy hiểm để chạm vào bất cứ thứ gì.

Bela đã thức dậy và đang uống cà phê sáng trước màn hình kênh tin tức

CNN lúc Arkady tới.

“Tôi luôn thích nghe dự báo thời tiết ở Thái Lan. Tôi tưởng tượng tiếng

mưa rơi nhẹ nhàng trong lúc cô nàng người Thái giẫm lên lưng mình, dùng
ngón chân xoa bóp nó.”

“Không phải cô nàng người Nga đi giày cao gót à?”
“Một bức tranh khác hẳn. Không nhất thiết là một bức tranh tồi. Tôi

không phán xét ai. Thực ra, tôi luôn thích bức tượng phụ nữ thời Xô Viết
với bắp tay lực lưỡng và bộ ngực nhỏ xíu.”

“Bela, ông đã ở đây quá lâu rồi.”
“Tôi đang nghỉ ngơi. Tôi đã đi khám bác sĩ. Tôi ổn.” Quy mô của bãi xe

được đánh giá tốt nhất bằng đôi chân. Những hàng phương tiện độc hại kéo
dài vô tận gợi nhắc về hàng trăm hàng ngàn chiến sĩ, những người đã chất
lên chúng những mảnh vỡ đầy phóng xạ. Xe thì ở đây? Còn họ thì ở đâu?
Chẳng ai thèm quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.