đôi chân trần.
“Tôi đã bảo nếu anh quay lại, tôi sẽ bắn.”
“Là anh,” anh định mở cửa, ra khỏi xe.
“Đừng bước ra, Alex.” Cô tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Ổn rồi.” Anh bật mở cửa, bước ra để cô có thể nhìn rõ hơn. Anh đã kiệt
sức. Chỗ này là nơi xa nhất anh có thể đi được.
Cô bước lại gần hơn đến lúc tầm bắn không thể trượt trước khi cô nhìn
rõ người đang đứng cạnh xe tải của Alex. Anh biết mình không nhìn rõ
lắm. Cô run rẩy như người bị rơi xuống hố băng cho đến khi anh mang cô
vào trong nhà.