Chúng là những tên côn đồ bình thường, không phải doanh nhân với các
quỹ đầu tư.”
Arkady nhấn vào mục Tin nhắn thoại.
Có một tin nhắn đến lúc 9:33 tối qua từ một số điện thoại ở Matxcova và
nội dung có vẻ không phải từ một doanh nhân: “Ông không biết tôi là ai,
nhưng tôi đang cố cho ông một ân huệ. Tôi sẽ gọi cho ông sau. Tất cả
những gì tôi muốn nói lúc này là, nếu ông nhúng đũa vào bát súp của người
khác thì sẽ bị bẻ đấy.”
“Một kẻ quá kiệm lời. Nghe có quen không?” Arkady đưa điện thoại cho
Victor.
Viên thám tử lắng nghe rồi lắc đầu. “Một gã cứng đầu. Người phương
nam, anh có thể nghe thấy âm gió ở vần s. Tôi nghe không rõ lắm. Ở đây
ồn ào quá. Tiếng chạm cốc nữa.”
“Nếu có người có thể làm…”
Victor nghe lại lần nữa, áp sát điện thoại vào tai đến khi nở nụ cười sung
sướng như một anh chàng vừa tìm ra loại rượu cực kỳ quý hiếm.
“Anton. Anton Obodovsky.”
Arkady biết Anton. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Anton ném ai đó qua
cửa sổ.
Victor cảm thấy quá căng thẳng. “Đi vệ sinh.”
Arkady ngồi một mình nhấm nháp ly bia. Lại một đám người trong bộ đồ
thể dục ùa vào quán, cứ như thể đường phố tràn ngập những vận động viên
đang cáu kỉnh. Ánh mắt anh quay lại với chiếc điện thoại. Sẽ còn ngạc
nhiên hơn nếu biết Anton đã gọi tới từ một nơi cách căn hộ của Ivanov
mười lăm phút lái xe. Đó là số điện thoại cố định, một địa điểm xác định.
Anh biết nên đợi Victor, nhưng Victor có thể ở lỳ trong nhà vệ sinh tận nửa
tiếng để tránh phải trả tiền.
Arkady nhặt điện thoại lên và bấm vào phím Trả lời tin nhắn.
Mười hồi chuông vang lên. “Nhà giam đây.”
Arkady bật dậy. “Nhà giam nào? Ở đâu?”
“Nhà giam Butyrka. Ai đấy?”