CHÓ SỦA NHẦM CÂY - Trang 167

thêm một con tin nữa, chúng muốn được cung cấp 1 bác sĩ.

Đêm thứ hai, một tràng súng nổ xuất phát từ cửa hàng, nhưng lực lượng

NYPD vẫn không hề bắn trả. Thế rồi một chuyện ngoài dự định xảy đến. Khi các
tay súng bị xao nhãng trong cuộc thương thảo, 9 con tin còn lại tìm được cách
trốn thoát. Đập vỡ tường thạch cao, họ tìm được đường lên nóc nhà, nơi lực
lượng Emergency Services tiến hành giải cứu. Hoảng loạn vì đã mất đi thứ để uy
hiếp, những gã khủng bố bắn điên cuồng vào lực lượng cảnh sát bao vây bên
ngoài. NYPD cuối cùng đã đột kích vào được cửa hàng mà không phải lo ngại
tính mạng của thường dân. Nhưng họ đã không làm như vậy. Thay vì vậy, NYPD
mời thành viên gia đình của những tay súng đến nói chuyện với họ. 4 giờ sau,
Salih All Abdullah, Shulab Abdula Raheem, Dawd A. Rahman, và kẻ bị thương
Yusef Abdullah Almussudig lộ mặt ra khỏi cửa đầu hàng. Mọi chuyện kết thúc.

Các tay súng khủng bố đã bắn ra thêm hàng trăm lượt đạn kể từ lần đọ súng

ban đầu, nhưng lực lượng NYPD chỉ đáp lại bằng lời nói. Và không có thêm một
ai bị thương nữa.

NYPD sau đó gửi quyển sách hướng dẫn của mình cho FBI xem lại. Nó

không chỉ đơn thuần được chấp thuận; trước khi kết thúc năm đó, FBI bắt đầu
tiến hành chương trình đàm phán con tin ở Quantico. Ngày nay, khoảng 70%
cảnh sát đàm phán được huấn luyện qua chương trình của FBI. Trong khi cách
tấn công dẫn đến 78% khả năng thương vong, dữ liệu từ FBI cho thấy việc đàm
phán trong tình thế bắt giữ con tin thường kết cục với tỷ lệ thành công lên đến
95%.

Bạn biết châm ngôn của Đội Đàm phán Con tin NYPD ngày nay là gì

không? "Hãy nói chuyện với tôi."

Rất nhiều người, khi nghe qua về đàm phán con tin, liền lắc đầu nguầy

nguậy và nói, "Tại sao không bắn cho rồi?" Những người đó không hiểu tình
hình. Khi cảnh sát tấn công những kẻ bắt giữ con tin, chính cảnh sát là người phải
chịu phần lớn thương vong. Vũ lực có thể kết thúc mọi chuyện nhanh chóng,
nhưng nghiên cứu cho thấy kết cục thường không hề tốt đẹp.

Bạn và tôi cũng thường làm như thế trong những mối quan hệ cá nhân. Khi

mọi chuyện chia hai ngả, phản ứng đầu tiên của chúng ta là chiến đấu. Không
phải vũ lực gì, nhưng ta la hét và tranh cãi thay vì thảo luận và thương thuyết. Tại
sao lại như vậy? Nhà tâm lý học Daniel Dennett cho rằng đó là vì một "chế độ
chiến tranh" được kết nối vào não bộ khi bất đồng xảy ra. Khi có một cuộc chiến,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.