CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 62

Chương 9 AI CÓ BIẾT BÂY GIỜ
LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG?

Hôm sau thằng Hải cò vác bộ mặt tang thương đến tìm tôi.

Trông bộ tịch hầm hầm của nó, tôi đoán chắc nó sắp trút lên đầu tôi một cơn
bão rủa xả về chuyện tôi đã xúi cả bọn phá tanh bành khu vườn nhà nó.

Nhưng khi thấy vẻ mặt te tua không kém của tôi, cơn giận trong lòng nó đột
nhiên nguội ngắt.

- Mày cũng bị ăn đòn à?

Thằng Hải cò hỏi bằng giọng sung sướng của người đang gặp hoạn nạn chợt
thấy kẻ khác gặp hoạn nạn hơn mình.

- Ờ. – Tôi rầu rĩ, tay mân mê gò má sưng vù – Tối hôm qua ba mày xồng xộc
qua nhà tao.

Hải cò lo lắng nói, trông nó thấp thỏm như đang đứng trên ngọn núi lửa:

- Nếu vậy thì ba tao không chỉ qua mỗi nhà mày.

Như để chứng minh cho suy đoán của Hải cò, một chốc sau con Tủn và con
Tí sún lếch thếch nối nhau tới, mặt mày nhàu nhò như quần áo vừa lấy vô từ
dây phơi.

Tôi và Hải cò không hỏi, con Tủn và con Tí sún cũng không nói, nhưng nhìn
bộ mặt héo úa của hai nhỏ bạn tôi biết tỏng chuyện gì vừa xảy ra.

- Tại sao người lớn lại phạt tụi mình nhỉ? – Tôi than thở bằng giọng của
người suốt đời gặp toàn chuyện bất công – Bọn mình có làm gì sai đâu.

Hải cò làu bàu:

- Khu vườn nhà tao…

Thấy Hải cò chuẩn bị giở giọng bắt đền, tôi nhìn con Tí sún:

- Bọn mình đâu có cố ý, Tí há?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.