CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 67

Con Tủn bắt đầu kể tội mẹ nó:

- Hôm trước đi mua áo, mẹ hỏi con thích chiếc áo màu xanh hay chiếc áo
màu vàng. Con nói con thích áo màu vàng. Tưởng sao, mẹ nói: Thôi, mua áo
màu xanh đi con. Mặc màu xanh cho mát.

Con Tí sún nhìn chiếc áo màu xanh con Tủn đang mặc, cố nín cười:

- Ờ… ờ…

- Xưa nay chuyện gì cũng vậy. – Con Tủn tiếp tục thút thít – Mẹ hỏi ý con,
nhưng rốt cuộc mẹ đều làm theo ý mẹ.

- Ờ.. ờ…

- “Ờ” gì mà”ờ” – Con Tủn giận dỗi – Nếu mẹ không tôn trọng con thì mẹ
còn hỏi ý kiến của con để làm gì. Từ nay trở đi, mẹ thích gì mẹ cứ làm, đừng
bao giờ hỏi con nữa.

- Mẹ xin lỗi…

Con Tủn vừa dứt lời, thằng Hải cò đã nôn nóng tiếp theo ngay, như thể đang
chờ sẵn:

- Mẹ còn cái tật nói dai nữa.

Con Tí sún tròn xoe mắt:

- Mẹ mà nói dai á?

- Chứ còn gì nữa. – Hải cò nhăn nhó – Năm ngoái con lỡ làm mất chiếc xe
đạp, thế mà mẹ cứ lôi chuyện đó ra nói hoài. Hôm qua mẹ vẫn còn nhắc
trong bữa ăn, cứ như thể con làm mất cả trăm chiếc xe ấy…

- Ủa, mẹ có nhắc hả con? Làm gì có!

- Thế ai vẫn hay nói câu” Xe đạp mà nó còn làm mất được thì cái gì mà nó
không làm mất”? Đó không phải là câu nói ưa thích nhất trong năm của mẹ
sao?

Tôi thở một hơi dài khi nghe thằng Hải cò tố khổ mẹ nó. Ở trên bàn công tố
viên, con Tủn cũng sụp mặt xuống. Rõ ràng cái tật của mẹ Hải cò cũng là cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.