Chẳng ai đòi lại con chó, và tôi thấy nó đã trở nên một thành viên
quen thuộc của gia đình tôi.
Ngôi nhà của tôi ở Arden vốn sẵn có bể bơi, và công ty bảo
dưỡng mỗi tháng hai lần cử người đến kiểm tra bộ phận lọc nước. Một
buổi chiều, tôi đang ngồi viết, bỗng ở phía bể bơi có tiếng gầm dài rồi
tiếp sau là những tiếng sủa giật từng hồi, nhanh và giận dữ mà bọn chó
sủa để báo hiệu có kẻ lạ lẻn vào và chúng sắp tấn công ngay lập tức
trong vài giây tới. Thường thì đó chỉ là lối nói trong ngôn ngữ loài chó
cái câu tương đương với câu nói trong ngôn ngữ của chúng ta: “Hãy
giữ tôi lại không thì tôi gây tai họa đến nơi đây này”, nhưng ở những
con chó giữ nhà được huấn luyện tốt thì đó chẳng phải là chuyện làm
ra vẻ bề ngoài. Tôi chưa từng biết thứ gì gây căng thẳng thần kinh hơn
là những cơn kịch phát bất ngờ và hung dữ ấy mà mục đích là chôn
đứng chân anh tại chỗ, trong khi chờ dịp tốt hơn. Tôi chạy ra sân. Bên
kia hàng rào sắt là anh chàng làm công người da đen đến kiểm tra bộ
phận lọc nước bể bơi, còn Batka thì lao ra phía cổng chính, bọt sùi đầy
mõm, trong cơn thù hận tột đỉnh kinh hoàng đến nỗi con Sandy trung
hậu của tôi vừa bò vừa rên hư hử lẩn vào một bụi cây và biến thành
tấm thảm chân giường.
Anh da đen đứng sững, tê liệt vì sợ. Chẳng phải chuyện đùa. Con
béc giê hiền từ của tôi, luôn nhã nhặn với khách khứa của chúng tôi,
đã biến thành cơn thịnh nộ súc sinh, tìm lại được trong đáy họng nó
những tiếng hú của loài ác thú đang đói trông thấy thịt mà không với
tới được.
Có một điều gì đó thật hết sức đáng nản lòng và gây bối rối trong
cái cách thay đổi đột ngột của một con vật hiền lành anh tưởng đã hiểu
rõ thành con thú tàn bạo và chừng như hoàn toàn khác. Đây là sự biến
đổi thật sự về bản chất, gần như là về tầm vóc, một trong những
khoảnh khắc nặng nề khi những sắp xếp nhỏ nhặt vốn đã làm anh yên
lòng và những phạm trù quen thuộc vỡ vụn tan tành. Kinh nghiệm
khiến người ta phải nản lòng dành cho những kẻ chuộng các niềm tin