CHÓ TRẮNG - Trang 106

XI

Tôi lên căn hộ mình thuê và, mười phút sau, tôi buộc phải huy

động tất cả bình tĩnh để khỏi đá vào đít một trong những ngôi sao lớn
nhất Hollywood, một trong những tên siêu-đực chỉ sợ mỗi một điều:
có vài giây nào đó mà người ta quan tâm đến điều gì đó khác chứ
không phải chúng. Bộ phim của vợ tôi đang tạm ngừng quay, và chàng
diễn viên vào vai người tình trẻ bốn mươi hai tuổi sẽ phải là bạn diễn
của cô ấy trong một bộ phim khác mà tôi phải làm đạo diễn, từ mấy
ngày nay cứ lẽo đẽo quanh cô ấy ở Washington “để thảo luận về các
nhân vật”. Đây là một trong những thứ phẩm lạ thường của Actors’
Studio

*

, ở đấy lấy cớ đào tạo diễn viên, người ta nhào nặn tâm lý

những thanh niên tập sự bằng một mớ hổ lốn kịch chữa bệnh tâm thần
và lý thuyết phân tích tâm lý, với một mối giả quan tâm đến chủ nghĩa
tả thực và chủ nghĩa hiện thực, kết quả thì có thể nhận thấy ở rất nhiều
kẻ mà “phương pháp” ấy đã đưa đến chỗ cắt đứt với cả nghệ thuật lẫn
thực tế. Từ mấy ngày nay, hắn ta cứ lặp đi lặp lại với chúng tôi rằng có
một cảnh khiến hắn lo lắng, một cảnh yêu đương, mà hắn muốn tập
với Jean, hắn muốn “sống” cảnh ấy. Tôi tìm thấy hắn hoàn toàn say
khướt trong căn hộ tôi thuê.

Trên màn hình ti vi, là cuộc diễu hành của những người bạn và

những tín đồ trước linh cữu để mở của Martin Luther King. Nhưng cái
gã siêu-đực còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải quan tâm. Cặp mắt
hắn xanh tái màu dầu, cái thứ màu xanh vừa trong mờ vừa như đông
cứng lại ở những tay bợm rượu thâm căn cố đế. Hắn than vãn. Hắn
muốn tập cái cảnh yêu đương trứ danh kia mà không có người chứng
kiến và hắn không hiểu được tại sao Jean Seberg đòi hỏi đạo diễn phải
có mặt lúc tập. Hắn không muốn có đạo diễn. Xen này quá riêng tư. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.