CHÓ TRẮNG - Trang 108

Sau đó, tôi còn giúp hắn đứng dậy.
Thế là bộ phim của tôi đi tong: sẽ không bao giờ có nó nữa. Hẳn

đó là cú đá đít đắt nhất thế giới: ngân sách của bộ phim là ba triệu đô
la.

Tôi tắt ti vi. Tôi có cảm giác đôi mắt người chết đã nhìn thấy tôi.

Tôi đi lại loanh quanh trong phòng khách, hai tay nắm chặt. Tôi đã
không kìm được dây cương của chính mình.

Đến lúc đi ngủ tôi mới nhớ lại câu nói bí ẩn của Red.
Tôi quay sang phía Jean:
- Cái chuyện con chó bị tưới xăng là chuyện gì thế? Em đã kể

chuyện đó với Red qua điện thoại.

Mỗi lần Seberg ra vẻ phạm tội, trông cô như mới tám tuổi.
- Em đã không nói gì với anh cả, vì anh lại sẽ nổi điên lên mất...
- Được rồi, chuyện thế nào?
Phần lớn bạn bè chúng tôi đều biết “vấn đề” mà con Chó Trắng

đặt ra cho tôi, và các vị láng giềng của chúng tôi ở Arden cũng biết
chuyện. Lúc tôi đang ở đâu đó, quãng giữa Ấn Độ và Thái Lan, thì
Jean tiếp một số vị khách trẻ. Họ có bốn hay năm người, cầm đầu là
cậu con trai một nhà công nghiệp có ngôi nhà lộng lẫy trồng mấy cây
cọ và hoa giấy hơi cao vọt lên ngoài đường phố. Jean mời họ vào nhà.
Tính hiếu khách lâu đời của người Mỹ không cho phép những cuộc
nói chuyện người đứng trong kẻ đứng ngoài cánh cửa hé mở. Người ta
mời khách vào nhà. Chính điều này giải thích bao nhiêu vụ giết người.

- Thưa bà Seberg, chúng tôi thuộc tổ chức S. D. S.,Students for

Democratic Society. Lúc này chúng tôi đang tổ chức trên toàn quốc
một cuộc biểu tình lớn chống chiến tranh Việt Nam...

Cậu thanh niên đang nói chừng hai mươi tuổi, tóc dài vàng hoe,

đeo kính, và Jean bảo với tôi rằng cậu ta khá đẹp trai, điều đó có vẻ là
một chi tiết tầm phơ, nhưng không phải đối với tôi: nó cho thấy rõ cái
lối của Seberg vẫn tin ở cái đẹp và tưởng tượng rằng vẻ lộng lẫy bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.