CHÓ TRẮNG - Trang 112

XII

Tôi thừa nhận rằng ý tưởng chạy chữa cho con Batka đối với tôi

mang tầm cỡ tượng trưng: nó chỉ có thể được thấu hiểu mà không bị
nhún vai chế giễu nếu ta có được một ý nghĩ cao quý nào đó về con
người. Tôi thuộc những người dân chủ tin rằng mục đích của nền dân
chủ là đưa con người đạt đến sự cao thượng. Mà nước Mỹ lại là nước
duy nhất trên thế giới đã bắt đầu bằng nền dân chủ...

Hệ thần kinh của tôi, nổi tiếng sắt đá, bắt đầu rạn nứt.
Có những đêm tôi thức dậy kinh hoàng, tin rằng, trong khi tôi đi

vắng, họ - Keys hay “Noé” Jack Carruthers - đã tiêm chết Chó Trắng
vì thương hại, bởi nó đã hư hỏng và hết đường chạy chữa, và tôi sực
nhớ đến một người Đức tôi gặp trên toa tàu lửa, khi từ Thụy Điển trở
về, hồi 1937. Hắn ta nói: “Đồng ý, không phải lỗi của người Do Thái.
Người ta đã làm cho họ trở thành như thế đấy. Cứ phỉ nhổ vào họ, hạ
thấp họ suốt hai nghìn năm, người ta đã làm cho họ trở thành đáng ghê
tởm. Người ta đã đẩy họ vào tình trạng đó, chứ sao. Duy có điều, thế
đấy: bây giờ, họ đã hư hỏng. Nhiễm độc. Vô phương cứu chữa. Không
thể chạy chữa cho họ được nữa, họ hỏng mất rồi, dị dạng mất rồi. Phải
giết họ mà không gây đau đớn, vì lòng thương hại. Làm vậy là làm ơn
cho họ đấy.” Tôi đã nện gã ta bằng một chai bia, năm ngày ngồi nhà
lao ở Düsseldort.

Ngày nào tôi cũng gọi điện cho Carruthers, anh đến phát ngấy

lên. Lần nào anh cũng trả lời tôi: “Tôi không bận tâm đến nó nữa. Là
Keys phụ trách con chó của anh. Hãy để cho tôi yên.”

Keys... Hiếm khi tôi gặp một con người với tôi... nói thế nào nhỉ,

lại đối xứng đến vậy.

Hôm đó là Chủ nhật, không có ai ở trại cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.