CHÓ TRẮNG - Trang 160

tinh thần dễ chấp nhận thất bại như thế tương đương với sự đầu hàng
vô điều kiện của lý tưởng dân chủ Mỹ...

Ông ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, tay cầm một cốc nước cam.

Trong cơ thể ông có một cái gì đó vẫn còn giữ lại dấu vết những chiếc
chân chó to khỏe. Tôi tự nhủ rằng khuôn mặt ấy, những lọn tóc dày ấy,
những đường nét thanh tú và mập mạp ấy, về già và trũng xuống sẽ
mang đúng dáng vẻ khuôn mặt rất điển hình Mỹ của Cordel Hull hay
của Wilson, ông chủ hãng General Motors, về sau trở thành cố vấn của
Truman.

Mười lăm ngày trước, tôi đã nói với Pierre Salinger

*

trước mặt

gia đình Ziffrin:

- Đương nhiên là anh biết rằng chàng trai của anh
sẽ bị ám sát phải không?
Salinger đã run lên. Anh lặng đi một lúc, rồi bảo tôi:
- Tôi sống với nỗi lo sợ đó. Chúng tôi làm tất cả những gì có thể

để bảo vệ ông ấy. Nhung ông ấy cứ chạy lung tung, giống như giọt
thủy ngân ấy...

Mickey Ziffrin đã hỏi tôi:
- Tại sao anh tin sẽ có vụ mưu sát?
- Truyền thống dân gian Mỹ mà. Tinh thần thi đua mà. Ý thích

đua tranh và đấu giá. Từ sau vụ ám sát John

*

, Bobby trở thành nỗi

cám dỗ không cưỡng lại được đối với lý lẽ Mỹ mắc chứng cuồng ám.
Sự lây lan của bệnh xem-ai-hơn. Và còn chuyện khác nữa. Bobby là
một sự khiêu khích đối với bất kỳ kẻ nào bị mất thăng bằng, bị công
kích, bị giày vò bởi sự không tồn tại của mình... Bobby is too much.
Bobby là quá ư. Quá ư trẻ, quá ư giàu, quá ư quyến rũ, quá ư hạnh
phúc, quá ư mạnh, quá ư nhiều khả năng. Ông khơi dậy ở tất cả những
kẻ mắc chứng cuồng ám một cảm giác bất công. Ông tác động như tủ
kính bày hàng xa xỉ đối với một anh chàng nghèo khổ khốn khó ở khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.