CHÓ TRẮNG - Trang 186

là một nỗi đau khổ chung... Khi tôi đang chữa những trang bản thảo
này, con bão Camille vừa tàn phá miền Nam, san phẳng hoàn toàn tất
cả những khu dân cư. Một trung tâm cứu trợ đã được dựng lên gần
Hattiesburg, bang Mississippi, vương quốc của ưu thế da trắng. Vậy
mà - ôi phép mầu ngọt ngào! - trại cứu trợ này hoàn toàn hỗn hợp,
những người da trắng và da đen thoát nạn ngủ,chung với nhau như
trong một trại Auschwitz

*

nào đó. Và tờ New Sweek số ra ngày 1

tháng Chín năm 1969 dẫn lại câu nói đáng quý và có lẽ là mang tính
chất tiên tri này của một phu nhân da trắng phe miền Nam

*

: “Tôi

không nghĩ rằng, cùng với thời gian, người ta có thể chú ý đến màu
da.”

Tôi nghĩ Ballard có lý một cách bi thảm. Người da trắng và người

da đen Mỹ thiếu những tai họa chung mà họ chưa hề được biết đến
suốt lịch sử của họ, như những tai họa mà các nước châu Âu từng
gánh chịu, một tai biến mang tình bằng hữu.

- Ballard là một chàng trai mang đậm lối sống Mỹ, Madeleine

bảo.

Cô cười buồn:
- Thậm chí cháu đã mua cả một cuốn sách dạy nấu các món ăn

Mỹ...

Tôi liệt kê ra liền một hơi:
- Fried chicken. Gumbo Soup. Baked beans. Lemon and apple

pie, the way Ma cooks them

*

. Các món ăn ngon của Mẹ.

Tôi nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang và Ballard bước

vào. Cậu ta đã gầy đi. Lần gặp trước, cậu ta hai mươi hai tuổi. Một
chàng trai trẻ đáng yêu, đường nét thanh nhã, giống như hầu hết những
người da đen gốc Jamaica, cổ cao, trán nhô ra. Cậu ta ngơ ngác đến
nỗi chỉ thoáng nhìn thấy tôi, cậu ta ngồi xuống giường. Chân cậu ta đi
giày quân đội. Cậu ta nhìn tôi, tôi chỉ về phía cửa sổ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.