CHÓ TRẮNG - Trang 190

điều thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bởi vì cháu không thể nện vỡ
mặt chúng. Chúng có những lối cười trịch thượng khi chúng nói với
cháu về nước Mỹ, chúng ra vẻ ưu thế, vậy đó. Giống như bọn người
da trắng “tốt” ở miền Nam, khi nói về người da đen. Đối với chúng,
Hoa Kỳ là thối nát, là ghê tởm, là cứt đái. Còn cháu, cháu là người biết
điều khi nghe tất cả nhũng cái đó và nói với chúng: đúng thế, rất cảm
ơn.
Cứ như là dưới mắt chúng cháu không phải là người Mỹ, vì cháu
da đen. Tất cả những gì chúng thấy ở cháu, là màu da đen...

- Tính ra, cậu bỏ đi đã bao lâu rồi?
- Sắp được mười tám tháng rồi... Bố cháu thế nào?
- Bên ấy, lúc này, gay go đấy.
- Chuyện backlash. Cú sốc dội ngược lại à?
- Chủ yếu là cuộc đua giành chức vô địch...
Cậu ta nhìn tôi.
- Đúng, giải vô địch. Cuộc đua lớn. Ai sẽ tiến xa hơn cả trong sự

cuồng tín.

- Vào lúc này, ai là nhà vô địch?
Tôi do dự:
- Ron Karenga

*

. Ông ta có những chỗ dựa vững chắc... Điều tàn

bạo hơn cả, là giải vô địch đòi hỏi phải loại trừ đối thủ... Cuộc ganh
đua trong nội bộ một số nhóm thuộc “quyền lực da đen” bắt đầu khiến
người ta nghĩ đến những khẩu tiểu liên hồi những năm 1930, ở
Chicago... Sự chế ngự của thị trường. Thêm ba thanh niên nữa bị giết
hôm nọ, ở UCLA.

Cậu ta suy nghĩ một lúc.
- Vâng, nhưng ít ra, ở bên ấy, back home, everything makes

sense... Ta còn biết được cái gì không ổn. Ta biết vì sao... You know
why.
Còn có một lý lẽ rõ ràng: màu da của ta. Cái đó giải thích tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.