CHÓ TRẮNG - Trang 191

Ta biết vì sao ta chiến đấu. Còn ở đây, chẳng còn hiểu được gì hết.
Không giải thích được gì hết...

Tôi nghĩ: ở đây, cậu ta đã mất chiếc chìa khóa vạn năng của

mình, màu da của cậu ta. Lúc ấy còn lại một mối kinh hoàng sâu kín
hơn và mờ mịt hơn...

Cậu ta lắng nghe màn đêm nước Pháp đang gầm gào.
- Bọn sinh viên ấy, bác có thể nói cho cháu biết tại sao chúng lại

làm thế không?

- Sự nhạy cảm...
Cậu ta lắc đầu.
- I don’t get it... Cháu không hiểu...
- Có tin tức gì của Philip không?
- Anh ấy được thăng hàm sĩ quan. Nhưng anh ấy cho rằng bên đó

thế là đi tong rồi. Miền Nam Việt Nam không chịu chiến đấu. Trong
các lá thư anh ấy lặp đi lặp lại với cháu rằng nếu anh ấy có được trong
tay những người lính như Việt cộng, anh ấy sẽ chiếm Hà Nội trong
mười lăm ngày...

Quả là một chiến binh, cái cậu Philip ấy... Anh em chẳng hề

giống nhau.

- Cậu muốn về nước thật ư?
Cậu ta im lặng.
- Anh Ballard không bao giờ quen được với nước Pháp,

Madeleine bảo. Ở đây quá... quá ư không Mỹ, Anh ấy thấy nhớ những
thứ nhỏ nhặt, cháu cũng không biết được là những thứ gì nữa... cũng
giống như bố mẹ , cháu khi buộc phải rời bỏ Algérie...

Những đường nét thanh nhã gần như là mảnh dẻ, mái tóc đen

dài... Ở cô gái này có một sự giản dị đến lạ lùng, thẳng thắn như cái
nhìn, lúc nào cũng như đến từ một ngọn nguồn trung thực nguyên lai
nào đó. Anh bắt gặp cái nhìn đó và anh tự nhủ: có thể tin cậy ở cô ta.
Ở một người phụ nữ không còn có vẻ đẹp nào lớn hơn thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.