CHÓ TRẮNG - Trang 193

Tôi nhìn cái giải pháp đang ở kia, trước mắt tôi, trong bụng cô

gái da trắng đang mang thai đó, cái tương lai duy nhất khả dĩ, sự hòa
hợp giữa những tương phản từ muôn đời đã là quy luật sâu xa nhất
trên thế gian đó. Thét lên, tức là viết chăng? Hãy thử kể cho tôi lấy tên
một tác phẩm văn học thôi, kể từ Homer đến Tolstoy, từ Shakespeare
đến Soljenitsyne, đã làm được cái việc cứu chữa...

Tôi đúng dậy. Tôi không muốn ở lại đây nữa. Hai nắm tay siết

chặt của tôi chỉ chứng tỏ sự bất lực của những nắm đấm. Tôi bước đến
hôn lên má Madeleine, như một người cha, với cảm giác là một kẻ
gian lận. Tôi thèm được ôm cô trong vòng tay, kéo mái đầu xinh xắn
của cô ngả lên vai tôi. Mái tóc nâu của cô đượm mùi hương nhũng
cánh rừng của tuổi thơ tôi... Không có gì hạnh phúc hơn là hạnh phúc
của người khác. Tôi nói với cái giọng uy quyền phóng đại, nó che giấu
sự thiếu tin chắc tuyệt đối:

- Sẽ đâu vào đó thôi.
Tôi vỗ vào Ballard, không nhìn cậu ta. Đấy là một trong những

khoảnh khắc đối với tôi hoàn toàn không chịu đựng nổi khi tôi thấy
mình đố kỵ và giả dối. Dẫu sao không nên để cho cậu ta tưởng rằng tôi
có hơi phải lòng vợ cậu ta, ở cái tuổi năm mươi tư này. Chưa có
chuyện ấy, tình thế của hai người họ cũng đã khá gay go rồi. Như một
người cha, chỉ có thế. Tuy nhiên tôi không ngăn nổi mình ném cho cậu
ta một câu lúc bước ra cửa:

- Cậu đừng có đội cái mũ nồi bé tí ấy. Chẳng hợp với cậu chút

nào.

Tôi bước ra, rã rời, với cái cảm giác kinh tởm là một kẻ tao nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.