CHÓ TRẮNG - Trang 205

cho anh ta hiểu câu chuyện, và phía bên kia Đại Tây Dương, anh ta
nín lặng hồi lâu kiểu triệu phú, khiến tôi tốn đến chục đô la.

- OK, anh ta bảo. Tôi nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ không quá

khó khăn...

Anh ta phải mất đúng ba mươi sáu tiếng đồng hồ mới cung cấp

được cho tôi những giải thích cần thiết bằng một giọng có vẻ gì đó hơi
mệt mỏi.

- Có nghiêm trọng không?
- Lúc này thì mới chỉ tệ thôi. Anh biết đấy, cô minh tinh “giàu

có”, “nổi tiếng”, lại đi xuống nơi đó...

- Thì sao?
- Thì, là quá đấy. Jean Seberg, đối với những người phụ nữ da

đen trong phong trào, là quá đấy...

Tôi im lặng. Tôi hiểu. Rất con người.
- Nói đúng ra không phải là sự ghen tị hay thèm muốn... mà là

oán hận. Những người phụ nữ của chúng tôi sống trong tình trạng giới
nghiêm, trong nỗi sợ, trong nghèo đói... nhưng dẫu sao tất cả những
cái đó cũng là của riêng họ.
Thành thử khi một nữ minh tinh điện ảnh
xuống đó và thu hút mọi cái nhìn cùng mọi sự quan tâm... họ cảm thấy
mình bị mất cắp. Họ có cảm tưởng một ngôi sao điện ảnh đến lấy đi
của họ một ít của cải, một ít nỗi bi kịch, một ít tình bằng hữu của họ...
Anh hiểu không?

- Tôi hiểu.
Cả hai chúng tôi im lặng.
Tôi cảm thấy tâm hồn anh ta cũng nặng nề như tôi, nhưng trọng

lượng khác nhau.

- Thành thử, đám bạn bè của họ đã tổ chức một chiến dịch uy

hiếp nhỏ để loại Jean ra. Để các bà phụ nữ của chúng tôi có thể giữ lấy
nỗi khốn khổ cho riêng họ và giữ lấy cái đặc quyền đuợc đau khổ và bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.