CHÓ TRẮNG - Trang 219

Dẫu sao đây cũng là ngôi nhà sơn xanh duy nhất trong phố, và

đúng là gần đấy có một sân bóng. Bọn trẻ con da đen ngồi trên vỉa hè
nhìn chúng tôi. Lúc đó tôi nhận ra một ngôi nhà sơn xanh khác, bên
kia đường, hơi lui về phía sau. Chúng tôi xuống xe.

- Hỏi thử có phải Keys ở đó không. Còn tôi sang xem nhà bên

kia...

Tôi băng qua đường.
Tôi quay lưng lại phía ngôi nhà thứ nhất. Tôi không biết vì sao

khi viết đoạn này tôi thấy cần nói rõ là lúc đó tôi mặc một bộ quần áo
vải lanh trắng. Có thể là do câu thơ của Victor Hugo đã từng khiến bao
học sinh trung học phì cười:

Khoác trên mình lòng trung thực ngây thơ và bộ quần áo vải lanh

trắng...

Tôi bước mấy bước trên bãi cỏ, dưới hàng cây tiêu huyền. Đột

nhiên, tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng, rồi một tiếng gầm của
loài thú, những tiếng sủa ngắn, hung tợn, giận dữ, bị những khoảng
lặng ngắt quãng, hẳn vì mồm con chó đã ngập đầy...

Tôi quay người và chạy về phía ngôi nhà.
Không có ai trên khoảng sân nhỏ cả, nhưng cửa nhà để mở và giờ

thì tôi nghe thấy tiếng kêu của trẻ con và tiếng gầm từ trong cổ họng
của con chó đang lao vào mồi...

Lloyd đang nằm dưói đất, mặt và hai bàn tay bê bết máu, cố sức

đẩy lùi con Batka đang dùng các móng vuốt tìm cổ họng anh ta. Trong
phòng có nhiều trẻ con, và đứa lớn nhất, chắc chưa đến năm tuổi, ra
sức nắm đuôi con chó mà kéo lại, trong khi một đứa khác đang khóc ỉ
eo. Còn những đứa khác thì đứng nhìn, bất động. Tôi lao vào con
Batka, tôi nhận được những cú nanh sắc như dao, tôi vừa chửi, vừa đổ
cả người lên con vật, nó cắn sâu vào bụng tôi... Tôi lăn trên sàn nhà,
tay nắm chặt lông con chó vẫn đang cố tìm cổ họng Lloyd và tôi nhìn
thấy Keys, mặc xi líp, đang đứng ở cầu thang... Anh ta đang cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.