CHÓ TRẮNG - Trang 66

VII

Jean phải bắt đầu ngay một bộ phim ở Washington và chúng tôi

phải rời Marshalltown ba ngày sau tang lễ. Nhưng cậu em trai bị chết
vẫn còn đấy và sẽ còn ở đấy lâu nữa, tôi lại thấy cậu ta xuất hiện trong
những dòng lệ bất chợt, nó đánh thức trong tôi cái tình trạng như khi
ta tham chiến với nắm tay siết chặt và trống rỗng, cũng giống như
những lần tôi vấp phải một tình trạng không thể vãn hồi. Cái anh
chàng chuyên đi chống lại bất công với tính cách kiểu con trẻ mà tôi
vẫn giấu kín trong mình, cái kẻ muốn bao bọc toàn thế giới, cánh tay
phải của thần Công lý, lại thêm một lần nữa đành thúc thủ trong tình
trạng âm thầm cuồng nộ, tự càu nhàu và tự căm ghét chính mình,
giống hệt như những kẻ nổi loạn khi chúng đành lẩm bẩm một mình:
“Nào, mày còn muốn gì nữa, còn có thể làm gì được nữa.” Tôi nắm
lấy tay Jean, niềm an ủi cao quý nhất, và hỏi cô tình hình vườn thú của
chúng tôi. Tôi biết rằng cậu con trai tôi, chưa trọn năm tuổi đầu,
nhưng hẳn là giống bố nó, đã có xu hướng tự quan sát nội tâm và cũng
có thể đã nghe theo lời khuyên của Socrate: “Hãy tự biết lấy mình”, đã
nuốt một cái thước dây với hy vọng khám phá ra chiều sâu bên trong
của chính mình và đã phải nhập viện. Lũ mèo bình an.

- Còn con Batka?
Khuôn mặt Jean tối sầm lại. Cô ấy vẫn giữ được cái lối bộc trực

tình cảm và chân thật không che giấu được tâm trạng mình, với cái
cách chuyển rất nhanh từ đang cười sang u buồn, nó là dấu vết cuối
cùng của tuổi ấu thơ...

- I don’t want to talk about it... Em không muốn nói đến chuyện

ấy nữa.

Tôi sững người.
- Keys đã giết nó rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.