CHÓ TRẮNG - Trang 67

- Không.
Cô im lặng, nhìn xuống những dãy núi màu xám và đỏ nhấp nhô

bên dưới.

- Nghe này, Jean...
- Trước tiên, anh ta đã bỏ đói con chó. Nghĩa là con Batka từ chối

thức ăn khi... khi một người da đen mang đến cho nó. Con chó chỉ còn
là một bộ xương. Đã có một cuộc to tiếng kinh khủng giữa Jack
Carruthers và Keys vì Jack đã tự mình cho con chó ăn... “Nó phải
nhận lấy thức ăn từ tay tôi, hoặc nó chẳng được chút gì hết...”, quan
điểm của Keys là thế đấy. Carruthers gọi điện cho em, anh ta hét lên
trong máy, và em nghe thấy tiếng anh ta đấm ầm ầm trên mặt bàn...
Vâng, chính Jack Carruthers, một người từng trải là thế và chẳng bao
giờ nổi giận, người ta vẫn bảo thế... anh coi. Anh ta hét lên trong điện
thoại, đập bàn ầm! Ầm! Ầm! “Hãy mang cái con vật khốn kiếp này
của cô đi cho tôi, nếu không tôi sẽ cho nó một mũi thuốc độc ngay tối
nay... Cô hiểu không, Jean, tống khứ cái của này đi cho tôi...”

Tống khứ cái của này đi cho tôi...
Tôi thấy bọn họ đang khốn khổ tống đày mười bảy triệu người da

đen về châu Phi.

- Rồi sao nữa?
- Em bảo, đồng ý. Em lấy xe, đi đến trại chó. Chỉ có điều, vậy đó,

Keys không muốn cho người ta mang con chó đi.

- Em kể chuyện gì thế?
- Anh ta không chịu trả lại con chó. Lúc em đến, Keys đang vào

phòng Jack và em cứ tưởng cả hai bọn họ đều đã phát điên. Jack
Carruthers, cái con người sắt đá, lạnh như tiền ấy, chỉ một chút nữa
thôi là lên cơn cuồng loạn, anh có tưởng tượng được không? Không
chứ gì. Vậy mà em, em đã trông thấy anh ta như thế đấy. Keys cũng
chẳng hơn gì. Jack gào lên, khuôn mặt đã bị liệt một nửa của anh ta cứ
giật giật thật đáng sợ, còn Keys mỗi lần mở miệng định nói thì thoạt
đầu không thốt ra được tiếng nào và đến khi nói được nên lời thì cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.