CHÓ TRẮNG - Trang 75

IX

Bùng nổ ngay ngày hôm sau. Đến hai giờ chiều đã đếm được gần

bảy trăm đám cháy, nhiều đám chỉ cách Nhà Trắng có hai phố. Bao
giờ cũng vậy, những kẻ nổi dậy trẻ tuổi tự đốt chính nhà mình, thành
thử, cứ mỗi cửa hàng của người da trắng bị đốt, lại có năm gia đình da
đen mất gia cư. Một người Do Thái râu trắng bán đồ cổ có cửa hàng
vừa bị đập phá xuất hiện trên vô tuyến:

- Tôi không oán trách họ. Cần phải hiểu họ... Những người Do

Thái được đặc biệt nhắm đến, trước hết vì một nửa số cửa hàng là của
họ, và sau đó vì cũng như mọi người, người da đen cần người Do
Thái.

Một người da trắng khác không rõ gốc gác Hy Lạp, Ý hay

Armenia được quay phim trước tủ kính hàng bán đồ dệt kim đã bị đập
vỡ của ông ta, ở đấy còn thấy lủng lẳng một chiếc quần đùi trông như
đang phơi mông ra. “Tại sao cảnh sát không nổ súng? Thật đáng xấu
hổ. Cảnh sát thì ru rú trong xe trong khi người ta cướp phá cửa hàng
của tôi ngay trước mũi họ.” Ông ta hẳn muốn thấy những cậu bé mười
lăm, mười sáu tuổi bị giết vì mấy cái quần đùi. Hẳn là loại quần lót
hảo hạng.

Thị trưởng thành phố Washington, cũng tên Washington và là

một người da đen, đã cấm cảnh sát nổ súng trừ trường hợp có sinh
mạng người bị nguy hiểm. Qua báo chí tôi biết tin anh bạn Selvin
Dressler của tôi vừa bị đâm trong một buồng điện thoại, trong khi anh
đang chụp ảnh. Sao lại nghĩ đến chuyện trốn trong buồng điện thoại, ở
đó chẳng khác nào một con chuột cùng đường! Vô tuyến chiếu cảnh
cướp phá do những phóng viên da đen quay được. Trong vài tiếng
đồng hồ, thành phố như bắt đầu lâm vào một tình trạng đông cứng.
Khách sạn Hilton nơi chúng tôi ở, như một con tàu hạng sang bị trôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.