CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 40

tôi...

Trước khi sọ tôi bị thiêu chảy!
Tôi phải lùi bước!
Tôi phải lùi bước, trước khi sọ cha tôi bị luộc chín, trước khi tôi

phải chứng kiến cái chết của ông hoặc trước khi bắt ông phải chứng
kiến cái chết của chính tôi!

Một cách bản năng, tôi rời ghế đứng lên che nắng cho ông. Ngay

sau đó, hiểu rằng cử chỉ này thật là nực cười nên tôi lại ngồi xuống.
Hơn nữa, tôi thấy ông đã nguẩy vai một cái như để đuổi tôi khi cảm
nhận tôi đang đứng chắn giữa ông và ánh mặt trời.

Cuộc chiến như thế là đã chính thức được tuyên bố!
Tôi phải lùi bước thôi!
Nhưng không phải thế này, trong cái vẻ của một thằng đại ngốc!
Các vị sinh thành có khả năng độc ác làm sao!
Em gái tôi lại gần, hai tay cầm hai xô nước. Nó để một xô xuống

đất, giữ chặt lấy xô còn lại và dội thẳng vào người tôi. Tôi bỗng thấy
mình đứng thẳng, miệng òng ọc, mũi phì phò như thể đã ở dưới nước
rất lâu và nín thở. Nó tóm lấy xô thứ hai và thay vì dội thẳng vào cha
tôi như tôi đã nghĩ (cũng như tất cả những ai có khả năng suy nghĩ),
nó lại dội tiếp vào tôi. Sau đó, nó cầm chiếc ghế của tôi, cùng hai
chiếc xô rỗng rồi biến thẳng vào nhà. Đúng lúc ấy, cha tôi cũng đứng
lên. Ông cầm ghế của ông và rời khỏi ban công. Tôi còn lại một mình,
ướt như chuột, nước chảy ròng ròng.

Cha tôi không quên mang vào nhà chai dầu ôliu hầu như vẫn còn

nguyên mà ông vừa mua. Như thể chiến thắng của ông là hiển nhiên,
như thể chiến thắng của ông lúc nào cũng hiển nhiên! Ông không quên
chai dầu: dầu ôliu khá đắt, không có nó thì không biết nấu ăn thế nào
và các bậc cha mẹ luôn mắng khi con cái phí phạm... Cha tôi đã bỏ tôi
ở lại một mình trên ban công. Hành động này của ông thật không thể
tha thứ: nếu ông có thể làm điều độc ác thì ông sẽ chẳng nhịn, và
không hề ngần ngại nữa kia!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.