CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 7

Chính khi tôi muốn gọi điện cầu cứu một cậu bạn đến giúp thì tôi

nhớ ra rằng điện thoại di động không mang theo người. Tôi đã quên ở
nhà. Thế nên tôi đi đến cửa hiệu bên dưới kia, nơi mà mỗi khi tôi định
đỗ xe trước cửa, lão chủ luôn yêu cầu tôi đi tìm chỗ khác để khách
hàng của lão còn có chỗ dừng xe. (Một lần tôi đã cho lão ta xem quyết
định của tòa thị chính nghiêm cấm các cửa hiệu ở Beyrouth chiếm
đường công cộng để làm giời làm bể với bất kỳ lý do gì. Lão ấy đã trả
lời tôi rằng ông thị trưởng có buôn bán đâu mà biết! Và ngày hôm sau,
cả bốn bánh xe của tôi bị xịt...)

“Bác có nhìn thấy xe của tôi đâu không?” Tôi hỏi lão chủ cửa hiệu.
“Không, tôi chả nhìn thấy từ hồi nó bị xịt bánh!”
Lão ta trả lời, giọng không mấy dễ chịu khiến tôi bối rối.
Đi thêm vài bước, tôi phát hiện ra một cột điện bị đổ nghiêng một

nửa.

Tôi quan sát và hiểu là nó hẳn đã bị một chiếc xe đâm vào, thì một

người hàng xóm tiến lại. Tôi hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra và anh ta
ngó tôi chằm chằm một lúc, vẻ ngạc nhiên. Tôi đáp lại anh ta bằng
một ánh mắt còn ngạc nhiên hơn nữa, nên anh ta hỏi tôi là có phải tôi
bị mất trí nhớ. Chính lúc ấy thì tôi hiểu ra là đúng vậy, tôi đã bị mất trí
nhớ.

Nếu không, tại sao tôi lại đang chống gậy bước đi với một cái chân

bị bó bột?

Người ta phải có lý do nào đó thì mới để lại chiếc gậy này cạnh

giường tôi.

Trời ơi, điều gì đã xảy ra với tôi vậy?
Tôi cố tìm cách nhớ lại mọi thứ. Nhưng tôi lại chỉ nhớ được rằng tôi

đã thức dậy một mình trên giường, trong căn hộ của tôi, một chân bị
bó bột treo lên cao. Bây giờ thì tôi hiểu điều ấy có nghĩa là gì rồi! Tôi
chẳng có ai bên cạnh, nhưng tôi không sợ. Tôi không sợ phải ở một
mình, bị bỏ quên, mặc dù tôi đang rất cần được người khác đến giúp
để không bị chết khốn khổ như một con chó trong đơn độc. Tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.