Trong giấc mộng Cố Mạt Lị cảm thấy thân thể mình nóng lên, thật là
nóng, tai cô truyền đến cảm giác tê dại.
Cô theo bản năng đưa ra cái lưỡi thơm tho, liếm liếm đôi môi khô
khốc, đột nhiên, đầu lưỡi của mình bị ngậm chặt, cảm giác tê liệt càng thêm
rõ ràng.
Cô nghi hoặc mở mắt ra, mượn ánh trăng ở ngoài cửa sổ nhìn vào
phòng, cô nhìn thấy một người đàn ông nằm trên người mình, mà người
đàn ôn g nàyđang hôn môi của cô, đem đầu lưỡi của cô đưa vào trong
miệng anh, dùng sức mút.
Bóng đen nhìn thấy Cố Mạt Lị mở mắt ra, giống như là trừng phạt anh
cắn lưỡi cô một cái, sau đó mới rời đi đôi môi của cô, "Tiểu Mạt nhi của
anh, em không nghe lời, ban ngày anh nói với em không cần đóng cửa
phòng, em biết rồi sao còn phạm phải?"
Anh dời đôi môi xuống ngực của cô, "Anh nên trừng phạt em thế nào
đây?" Cách lớp áo ngủ, miệng anh mở ra, anh đưa miệng qua bên phải
ngực cô cắn.
"Ách. . . . . ." Từ cổ họng Cố Mạt Lị bật ra một tiếng rên rĩ.
Tay của anh trượt xuống bắp đùi của cô, vén quần ngủ lên , kéo cao tới
tận eo. Đôi chân thon dài, cân xứng, cô mặc một cái quần lót màu vàng
nhạt che lại khu vườn rừng rậm.
Anh tách hai đùi cô ra, ngón tay sờ vào khe lõm.
"Ừ. . . . . ." Thân thể Cố Mạt Lị nhịn không được run lên, đáng thương
nói: "Mạt Lị. . . . . . Mạt Lị biết sai rồi, về sau không dám phạm nữa, cầu
xin. . . . . . Van ngài tha cho Mạt Lị."