mình hôm qua mới biết được, mình rất giận bạn nha, bạn có biết hay
không?"
"Mai Địch, tôi. . . . . ."
"Đùa với bạn thôi!" Mai Địch cười to, vỗ vỗ vai của cô, "Mình làm
sao có thể giận bạn nha, bạn là tứ vương phi tương lai, về sau mình còn
muốn bạn chăm sóc mình hơn. Tứ vương phi, mình về sau có chổ dựa rồi,
hì hì." Mai Địch lắc đầu.
"Chỉ là, thật là kỳ quái, làm sao bạn và tứ điện hạ yêu nhau được?
Trước kia mình không nhìn ra nha, bạn bảo mật có phải quá tốt hay
không?"
Cố Mạt Lị cười khổ, không có giải thích gì nhiều.
"Thật ra thì, Tứ điện hạ cũng cực kỳ ưu tú nha, lớn lên đẹp trai, lại là
thiên tài piano, còn là một hoàng tử, bạn có thể gả cho anh ấy đó chính là
may mắn của bạn. Dù sao bạn ở trong cung đã mười năm rồi, nói không
chừng xuất cung sẽ không quen. Ít ngày trước bạn không phải rất lo lắng
sao, bạn sợ rời khỏi đây sẽ bị mẹ và Nhĩ Lai tiên sinh bài xích không phải
sao? Nhưng bây giờ, bạn cũng không cần vì đều này mà lo lắng nữa. Hơn
nữa, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp mặt, mình cũng sẽ không mất đi
người bạn như bạn, nhưng ngược lại Tứ điện hạ rất háo sắc nha, anh ta thật
sự làm cho người ta chán ghét, về sau bạn kết hôn với anh ta, bạn nhất định
phải trông nom anh ta chặt một chút, đừng để cho anh ta chiếm tiện nghi
của người khác." Mai Địch vừa làm việc, vừa thao thao bất tuyệt nói.
Cố Mạt Lị chỉ cười, không nói gì.
Vừa vặn lúc này có người đi tới tìm cô.
"Mạt Lị!"