khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu và nghiêm túc, nhảy xuống giường, nhanh
chóng liếc mắt nhìn bốn phía, quan sát hoàn cảnh nơi này.
Còn không biết mình đang ở đâu bị người nào bắt cóc nên không thể
chạy loạn, trên trán Tiểu Ảnh rịn mồ hôi li ti nhưng lại tận lực làm cho
mình trấn tĩnh, thấy trên bàn có đặt computer đang để chế độ chờ, cậu bé
hai ba bước chạy tới bò lên ghế, di chuyển chuột dùng định vị GPS tìm
kiếm vị trí cụ thể của mình, khi cậu bé thao tác con trỏ nhanh chóng di
động, mắt nhanh nhạy thấy được mình đang ở tại Trung Quốc thành phố Z
lệch về khu vực phía nam, hẳn là vùng ngoại thành!
Tiểu Ảnh từ trên ghế nhảy xuống, tiện tay cầm lấy một cái tẩu thuốc
gỗ đàn hương khổng lồ nặng trĩu treo trên vách tường coi như để phòng bị,
sau đó liền muốn lao ra cửa.
Còn chưa chạy ra tới cửa thì đã đâm đầu vào người vừa đi vào,
‘Bịch!” một tiếng, lực đụng mạnh khiến cho Tiểu Ảnh “A” một tiếng rồi
lảo đảo té xuống, mắt thấy sẽ phải ngã xuống thảm hại, bỗng chốc được
người nọ đỡ lại.
“Đã tỉnh rồi?” Người đàn ông kinh ngạc nhìn đứa bé trai tuấn tú xinh
xắn nhưng lại lộ vẻ đề phòng, vui mừng một hồi, ngẩng đầu hướng về phía
bên ngoài kêu: “Tiên sinh, đứa bé tỉnh..... A!”
Đột nhiên người đàn ông kêu gào bi thống một tiếng, gương mặt vặn
vẹo buông cậu bé ra, liều mạng hất tay, thật là đau!
Tiểu Ảnh chau mày không chút lưu tình đập cái tẩu thuốc lên trên bàn
tay đang nắm chặt cánh tay của mình, lui về sau mấy bước nói: “Tỉnh hay
không mắc mớ gì tới chú! Người xấu!”
Cậu bé tức giận, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, thừa dịp người đàn
ông chưa bình tĩnh lại, mau chóng vòng qua anh ta chạy ra phía ngoài.