Nhưng hiện giờ, hình như là anh ta đã ngủ thiếp đi, cô có thể làm cái
gì?
Bàn tay nhỏ bé cầm cây bút, không ý thức mà viết loạn trên bản ghi
chép, loại không khí này làm người ta hít thở không thông, Dụ Thiên Tuyết
bất đắc dĩ viết trên bản ghi chép: “Ngày thứ nhất, không thu hoạch được gì,
anh ấy ngủ thiếp đi, đối thoại không nhiều hơn mười câu, hoàn tất.”
Hiện tại không thấy rõ chữ mình viết, chắc là rất xấu.
Trong bầu không khí ngột ngạt, thậm chí Dụ Thiên Tuyết không thể
nhận biết được hiện tại là mấy giờ, cả người ở trong thế giới thời gian
không gian điên đảo.
Tối qua ngủ trễ, hiện giờ cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới, cô chống đỡ
không nổi, cũng ngủ thật say.
.................
Thân thể Nam Cung Kình Hiên cao ngất đứng lên, trong đôi mắt thâm
thúy tản ra ánh sáng như ngọc lưu ly, đi tới bức tường phù điêu, rót một ly
rượu đỏ, bỗng nhiên uống hết.
Toàn thân người đàn ông anh tuấn khôi ngô đều là sự tà tứ sức quyến
rũ, anh hơi say, đi trở lại ghế salon, cúi đầu chống tay ở hai bên thân thể
người phụ nữ trên ghế salon.
Tháo ra bịt mắt màu đen che lấy hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, trong tay Dụ Thiên Tuyết vẫn còn cầm bút, mềm mại xiêu vẹo ngã
trên ghế salon.
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô hồi lâu, trong đôi mắt thâm
thúy có tình yêu say đắm đam mê cùng sự đau lòng, anh đưa tay rút bản ghi