"Mẹ, bà Bùi đã tới rồi sao?" Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên.
"Ừ, hôm qua dì Bùi đã đến." Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, vuốt
ve đầu cậu bé.
Tiểu Ảnh chu mỏ: "Vậy mẹ thảm rồi!"
"Hả?"
"Mẹ, mẹ sẽ bị bà Bùi bức hôn!" Tiểu Ảnh khẳng định nói: "Bà Bùi vẫn
luôn hi vọng mẹ cùng con trai của bà trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử!"
Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, quẹt đầu mũi của cậu bé một cái: "Tiểu
Ảnh không được nói lung tung."
"Yên tâm đi, Tiểu Ảnh sẽ thay mẹ làm người xấu!" Tiểu Ảnh vỗ ngực
một cái, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự tự tin.
"….." Dụ Thiên Tuyết do dự một chút không hỏi ra miệng, nhưng
chốc lát sau vẫn không nhịn được lo lắng nhìn cậu bé: "Tiểu Ảnh, rốt cuộc
con muốn làm gì?"
"Nói cho bà Bùi và chú Bùi biết, con có cha! Mặc dù con vĩnh viễn
cũng sẽ không thừa nhận, nhưng nếu chú ấy cưới mẹ, con nhất định sẽ làm
cho gà chó không yên! Mẹ, mẹ không muốn gả cho chú Bùi, viện cớ này
cũng được!" Tiểu Ảnh đẩy cửa xe ra nhảy xuống, nhìn nhà hàng Hồ Nam
trước mắt, nói giòn tan.
Dụ Thiên Tuyết cũng có chút lo lắng bước xuống xe, rất muốn biết,
đến cùng là sự kiện ngày hôm qua đã nảy sinh ảnh hưởng gì với Tiểu Ảnh,
dường như cậu bé đã sự thực tiếp nhận có người cha Nam Cung Kình Hiên
này, chẳng qua là kế tiếp cậu bé muốn làm như thế nào, ngay cả Dụ Thiên
Tuyết cũng không thể suy đoán được.