CHỒN MẬT - Trang 131

trên tờ Times ngày chủ nhật lại thôi thúc anh mặc dù anh có thể quên nó đi
trong tình trạng này. Alex Barr lại bắt đầu lên đường, đi bộ qua một trăm
khối nhà để đến sân vận động Yankee. Việc đi bộ, bằng cách nào đó, đã làm
anh bình tĩnh lại, nhưng tâm trí anh khổ sở bởi ý nghĩ phạm tội. Amelia,
anh nghĩ, làm sao mà mình lại đối xử như vậy với Amelia? Mình là tất cả
những gì Amelia có. Không có mình Amelia sẽ mất hết. Barr, mi là một kẻ
khốn nạn tự cao tự đại, anh nghĩ. Khi con tàu sắp căng buồm bước vào trận
chiến, toàn bộ cuộc đời mi không lùi vào dĩ vãng như người ta nói trong
những cuốn sách. Tất cả những gì mi có thể nghĩ là còn nhiều con chim
chưa bị bắn, còn nhiều cuốn sách chưa được viết, còn nhiều miếng bít tết
chưa kịp nhai, còn nhiều cô gái chưa kịp quen - và rằng Amelia sẽ khó tìm
được một người khác để cùng san sẻ. Luôn luôn là “tôi”. Luôn luôn là “cho
tôi”, Barr. Một gã khốn nạn ích kỷ ngu ngốc tự cao.

Khi lê bước trên lề đường ngày chủ nhật, sự cắn rứt lương tâm cộng

thêm dư vị khó chịu sau cơn say. Anh nghĩ tới những ngày đói khát xưa kia
khi anh làm ra được ba mươi đôla mỗi tuần và có đủ trơ tráo để cưới vợ.
Anh nghĩ đến Amelia làm việc trong cửa hàng để kiếm thêm hai mươi đôla
mỗi tuần mang lại cho họ một chai whisky giảm giá và đôi khi là một tối đi
chơi. Anh nghĩ đến những khoản chi tiêu cứ lần lượt tăng lên đến cực điểm
ở ngôi nhà nhỏ đầu tiên; anh rên lên đau đớn nhớ lại những đêm anh và
Amelia ngồi trầm ngâm suy nghĩ, anh đã viết những bài báo không bán
được, những cuốn tiểu thuyết không bán được, những vở kịch cũng không
bán được nốt. Anh cảm thấy tự xấu hổ với chính mình khi nhớ lại lần đầu
tiên một tờ báo đã mua và trả 400 đôla cho một bài viết - anh còn nhớ rõ
bài viết đó, mặc dù hàng trăm bài viết đã mờ nhòa trong trí não anh. 400 đô
là cái giá của hai tháng, và anh cùng Amelia đã tiêu một khoản trong số ấy
cho cuộc đi chơi tối thực sự trong thành phố. Đó là kỳ nghỉ cuối tuần sau
khi anh gặp Marc Mantell, người đã tặng cho anh chiếc chìa khóa thần.

Anh nhớ đến Amelia dũng cảm, mỉm cười khi anh ra trận, giữ lại những

giọt nước mắt cho đến khi anh đã lên đường, khá đẹp trai, vui vẻ và rõ ràng
là hồ hởi trong bộ quân phục xanh nước biển có những đường kẻ sọc trên
tay áo. Anh nhớ đến kỳ nghỉ cuối tuần với Amelia tới Princetown khi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.