CHỒN MẬT - Trang 208

chấm dứt và tốt nhất là quên đi. Anh đã rời khỏi trường phổ thông ở điểm
tận cùng của sự chán nản; sự chán nản vẫn biểu hiện với một vẻ xám xịt khi
anh tốt nghiệp đại học.

Không có tiền. Cha anh, ít nhiều hồi phục từ căn bệnh lao tưởng tượng

và chứng suy sụp thần kinh thực tế, đã thử đi bán bảo hiểm, và chẳng có ai
mua cho. Những cô giáo trên gác đã bị thay thế bằng những y tá. Ngôi nhà,
vẫn là nơi cư trú của gia đình Barr mặc dù đã bị cầm cố - chẳng ai có đủ
tiền để mua bất kỳ một văn tự cầm cố nào sau khi ngân hàng phá sản - đã bị
biến thành nhà dưỡng lão. Chí ít là có tấm biển lớn trước nhà ghi Nhà
dưỡng bệnh, mặc dù rất ít bệnh nhân đủ khả năng nằm dưỡng bệnh ở chỗ
nào khác ngoài ngôi nhà của mình trong những ngày ấy, và những khách
hàng này đến để tỉnh rượu hoặc để nghỉ ngơi sau cuộc dạo chơi ít ỏi đến
mức tầm thường tới đồi.

Alex hiếm khi về nhà, và không bao giờ đi cùng với bất kỳ người bạn

cùng lớp nào. Ký ức về những cô giáo ám ảnh anh, và anh tự hỏi liệu
những y tá đó có đem đến cho bệnh nhân sự giúp đỡ và an ủi đặc biệt hay
không. Một lần vào dịp lễ Giáng sinh, anh về nhà và tái mặt trước tấm biển
thô bỉ dựng một cách xúc phạm ngay nơi anh thường chơi bóng chày.

Trước khi đi học đại học anh đã làm việc một mùa hè trong bãi đỗ xe, và

đã xoay xở để dành dụm gần như tất cả số lương trong ba tháng của anh.
Khoản tiền lương là mười đôla một tuần, và vì thế Alex Barr có gần một
trăm đôla trong túi khi anh trình diện ở văn phòng Dean, do đó được chỉ
đến văn phòng của Quĩ cho vay vốn sinh viên. Mặc dù anh còn chưa đủ tiêu
chuẩn để được học bổng, nhưng một trăm đôla đó đủ cho anh mua sách và
trả lệ phí thi, về sau anh luôn phải lo về chuyện ăn uống và học phí. Từ đó
trở đi anh luôn phải làm việc vào mùa hè, năm thì làm bảo vệ, năm thì làm
trong bãi đỗ xe, có năm thì làm người pha sô đa trong hiệu thuốc. Số tiền ít
ỏi dành dụm được cho phép anh sống tằn tiện trong trường, lúc này đã có
những món học bổng giúp đỡ anh, và công việc làm ngoài giờ trong trường
giúp anh có cái ăn và quần áo mặc.

Gần như anh không có một xu; đôi tay anh nhăn nhúm và bợt bạt vì việc

giặt giũ ở nhà tế bần của sinh viên, và sự kiêu hãnh của anh đau đớn vì mỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.