CHỒN MẬT - Trang 392

cũng đã đủ ấm. Ở đây bọn anh hay ăn ngoài trời. Trong mùa đông ở đây
nhận được nhiều ánh nắng. Còn bây giờ là quầy rượu.”

Anh quay lưng lại với cảnh vật, bước qua tấm gỗ sồi dài, trèo lên trên

chiếc tủ chiếm đến một nửa tường phòng. Một cái đầu thú săn, một con vật
có bờm màu đen với cái cổ hình cung và cặp sừng cong đen dài, ngạo mạn
nhìn sang một góc hồ.

“Con gì đấy?” Dinah hỏi. “Nai sừng tấm ạ?”
“Không, không phải nai sừng tấm. Đấy là con chồn zibelin.”
“Ồ,” Penny nói. “Đây là con vật mà người ta đã làm ra những chiếc áo

khoác rất đẹp!”

“Bác e là không,” Alex mỉm cười. Anh đã gặp hàng trăm lần câu nói

này. “Con vật mà người ta làm ra những chiếc áo khoác đẹp là một loại
chồn đen sống ở Nga. Còn đây là một loại linh dương chồn châu Phi, nó
được gọi là ”chồn“ chỉ vì nó có màu đen.”

Giờ anh đã ở sau quầy rượu, trước một dãy chai lọ và đồ thuỷ tinh sáng

lấp lánh xếp ngay ngắn trong các ngăn phía sau.

“Hai cô gái đang rét cóng muốn dùng gì nào?”
“Bất kỳ cái gì với gin, ” Dinah nói. “Chứ Gibson bây giờ thì rắc rối quá

phải không?”

“Không đâu nếu em có thể đợi một giây để lấy đá,” Alex nói và biến

mất trong bếp. Anh quay lại với ngón tay chảy máu và một cái xô mạ kẽm
dùng trên máy bay, đặt phịch cái xô lên lỗ trống trên mặt quầy. Anh mút
ngón tay bị chảy máu.

“Đã lâu rồi không có ai làm tan đông những thứ ở đây,” anh nói. “Luke

bảo rằng một thằng ngốc trong làng có đảo qua đây mỗi tuần một lần. Anh
đoán là hắn say khướt.”

“Anh muốn dán một miếng cao vào ngón tay đó? Em cho rằng chúng ta

cũng có chúng dưới quầy.” Dinah nhấp một ngụm rượu. “Anh pha Gibson
khéo lắm. Rất ngon.” Cô bước lại chỗ lò sưởi và quay lưng áo sơmi về phía
ngọn lửa đă bắt đầu cháy đượm. “Em không biết tại sao phụ nữ lại luôn bị
lạnh lưng hơn những chỗ khác, nhưng đó là vấn đề thực sự khoa học.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.