CHỒN MẬT - Trang 422

Marc Mantell ngừng lời.
“Tôi không cần vẽ ra cho cậu bức tranh, phải không? Cậu cần Amelia!”
Alex đã mở miệng định phản đối, nhưng anh lại đột ngột im lặng. Anh

nhún vai và thở dài. Tay anh hơi run khi cẩn thận đặt ly rượu lên bàn.

“Cháu biết,” Alex khổ sở thú nhận. “Có Chúa giúp, cháu biết là thế.

Cháu nghĩ là cháu đã biết thế từ lâu và không muốn thừa nhận.”

“Vậy là,” Marc Mantell nói, “vì Chúa đã đem cô ấy trở về. Cậu không

phải là kẻ đầu tiên leo qua đỉnh núi. Điều dễ nhất mà người phụ nữ làm
được là tha thứ, mặc dù, giống như con voi, cô ta không bao giờ quên, và
không bao giờ quên nhắc cậu rằng cô ta không tha thứ.”

Alex thở dài và đỏ mặt. Anh nhấp một ngụm nữa, rồi lại thở dài với vẻ

hài lòng.

“Quái quỷ, ngon thật đấy. Cháu hầu như đã quên mất là nó ngon đến thế.

Bác có gợi ý gì không?”

“Cậu có biết bây giờ cô ấy ở đâu không?”
“Có. Cháu nghĩ vậy. Gần như là biết.”
“Tốt,” Marc Mantell nói và đứng lên, “vì Chúa Hãy đón chuyến bay đầu

tiên và đưa cô ấy về nhà. Cậu vẫn có thẻ Air Travel đấy. Hãy thu dọn quần
áo và quay về New York với tôi. Chúng ta có thể ăn tối ở Stock Club và để
cậu hít vài hơi thuốc lá.”

Alex đặt tay lên vai Marc Mantell.
“Amelia luôn hỏi cháu là một nhà văn thành công thực sự cần gì ở người

đại diện,” anh nói. “Cháu luôn thấy rất khó giải thích.”

“Mười phần trăm hoa hồng cho vô số dịch vụ,” Marc Mantell nói cộc

lốc. “Nhanh lên. Cái không khí thôn quê này khiến tôi buồn ngủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.