CHỒN MẬT - Trang 661

CHƯƠNG

117

Đây là, Alex thầm nghĩ, một canh bạc lớn. Lần tráo bài thật sự. Lần lật

bài sau cùng. Bạn sẽ không còn là bạn nữa. Trạng thái hiện hữu đó được
gọi là Không gì cả. Đây là tất cả những gì làm nên mi. Không gì cả.

Mình hình dung một khoảng cách thẳng thắn và không khoan nhượng về

người bạn cũ của mình từ Pamplona và Madrid, người anh hùng của những
ngày máu lửa ở Paris, người đã dạy cho mình biết rằng người ta có thể mắc
mồi câu một cách âu yếm như mô tả một miền quê, đang đi và bắn vỡ sọ.
Thật không công bằng khi làm việc ấy theo một cách dễ dàng; từ bỏ trách
nhiệm của bạn. Và Hemingway có một trách nhiệm. Trước hết, ông đã sáng
tạo ra một thế giới mới. Và mấy ngày trước Luke đã hỏi về điều này sau khi
Marc Mantell gác máy.

“Ông choáng lắm phải không, hả sếp?” Luke nói. “Này, đưa ly cho tôi.

Ông có muốn một chút nhạc cho sôi động lên không?”

“Không nhạc buồn cho tôi.” Alex nói. “Và không có gì từ thế giới bên

kia. Uống ư, được lắm, cảm ơn. Nhạc ư, xin kiếu. Tất cả những thứ nhạc
hay đều tự sáng tác về thời gian ấy.”

“Ông có điều gì đó về âm nhạc, ngài sỹ quan ạ. Tôi để ý thấy rất nhiều.

Cuốn sách tiến triển tốt, chúng ta chơi loại nhạc này. Cuốn sách không tiến
triển, chúng ta chơi loại nhạc khác. Khi chúng ta đang xáo đảo vì việc ly
hôn...”

“Thôi đi,” Alex nói. “Tôi không cần đến âm nhạc để nhớ lại. Người ta

đã viết một loại nhạc mới cho những vụ ly hôn. Phần lớn dạng nhạc này là
bộ gõ không có kèn.”

Luke từ quầy rượu quay ra và đưa cho Alex một ly rượu mới. Anh ngồi

xuống chiếc ghế nệm bọc da Morocan màu vàng bên lò sưởi và nói:

“Thật ra ông ấy là loại người nào, hả sếp. Tôi đã đọc tất cả những

chuyện tào lao trên báo chí. Thực sự tôi không biết tin vào cái gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.