CHỒN MẬT - Trang 725

máy: “Nhưng nó tuyệt lắm mà, anh yêu, thật tuyệt diệu”. Khi Alex đã ghi
vào sổ để nhắc ông rằng: “Chỗ này dở ẹc. Phải viết lại tất cả”.

Số mệnh thật là kỳ lạ, Alex nghĩ. Mình là gã sở khanh thật tài giỏi,

người luôn chuồn khỏi nhà để tán chuyện về bóng chày và chính trị với cô
bồ cũ trong khi mình có một cô vợ dễ coi và gợi cảm, buồn rầu ngồi nhà
chờ đợi thân xác của ông chồng già trở về chốn phòng the.

Alex, như mọi tiểu thuyết gia, có cái thói quen đáng sợ và không mấy dễ

chịu là luôn tự tổng kết về mình, và những bản tổng kết ấy gần như chẳng
bao giờ đáng hài lòng. Ông đã, ông ngẫm nghĩ, làm rối tung tất cả mọi
chuyện. Amelia bỏ ông chẳng phải vì ông có người khác, mà vì ông là kẻ
lang thang luôn muốn chạy trốn thay vì đối mặt với thực tế và chống lại sự
hiểu lầm. Sau đó ông lấy con gái của một phụ nữ đã yêu ông và cũng là
người mà đã có lúc ông sẵn sàng cưới, và giờ đây đang phản bội Penny về
mặt trí tuệ với Barbara Bayne, người mà ông đã hối hả chia tay vì cô cản
trở cái công việc mà giờ đây cô đang giúp sức.

“Lạy Chúa, Barr,“ ông nói to khi cạo râu. ”Thế mới biết tại sao tất cả

mọi người luôn bảo nhau phải cảnh giác với cánh nhà văn. Họ đâu thực là
người.”

Và đó, ông nghĩ, cũng là ý văn ăn cắp, vì Ben Lea đã nói thế, và Marc

Mantell luôn nói thế, và điều duy nhất an ủi cho việc ấy là trang bìa của tờ
Time và Newsweek được viết và được ém lại trong suốt một tuần tin ông
nhận giải Pulitzer lần hai cho cuốn sách đầu tiên về châu Phi trong saga dự
kiến.

Ngày khuôn mặt ông xuất hiện trên tờ Time, sau khi giải thưởng được

công bố, cũng là ngày ông tới bác sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.