CHỒNG NGỐC CỦA TÔI - Trang 100

thương, không bảo vệ đến khi anh ấy gặp chuyện mới biết hối hận còn có
ích gì nữa!”

“Thật xin lỗi...” Rốt cuộc, trong tiếng mắng của cô, ông đã bật khóc như

một đứa trẻ.

Ông chưa từng đặt mình vào địa vị của bà để suy nghĩ, chỉ nghĩ vì nó mà

mình mất đi người vợ thương yêu nhất. Chưa từng nghĩ đến vợ mình vì sao
biết rõ không nên sinh con nhưng vẫn giấu ông mang thai, bà ấy chắc chắn
là rất rất yêu ông nên mới muốn sinh con cho ông, cho dù là đổi bằng cả
mạng sống.

“Bà xã...Rất xin lỗi...Rất xin lỗi...”

Cho đến hôm nay, nhờ cô thức tỉnh ông mới biết mình là một người ngu

dốt biết bao nhiêu, tự cho là mình đúng nên đã làm tổn thương vợ cùng con
trai. Có lẽ ông vì áy náy mới bảo vệ, nuông chiều anh nhưng trong lòng lại
chưa từng thương anh. Kể từ hôm nay, ông sẽ thương yêu anh hơn để bù lại
những năm tháng đã qua.

Nhìn ông đầy mặt nước mắt liền không còn gi để nói. Rút một tờ khăn

giấy đưa cho ông vẫn không mở miệng nói một câu, có lẽ nên để cho ông
khóc một trận thoải mái.

“Nhung Nhung?”

Lúc này, cửa phòng sách bị người khẽ đẩy vào, Phong Vũ Vọng ngủ

được vài phút liền tỉnh lại, tỉnh dậy không thấy cô vội chạy đi tìm má Lỗ.
Má Lỗ bảo anh đến phòng sách tìm thử nên anh mới chạy đến đây. Nhưng
anh giống như nghe thấy có người đang khóc nên không dám xông vào chỉ
lén mở ra một khe nhỏ để nhìn trộm.

“Vũ Vũ? Vào đây.” Vừa nghe, cô đã biết là anh, chỉ có anh mới gọi mình

như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.