"Vậy mọi người nói nhanh lên đi." Chu miệng, anh oán giận nói. Cứ nói
suốt mà không hết, vậy anh phải đợi bao lâu mới có thể đi tìm Nhung
Nhung đây.
"Có chuyện cần phải từ từ nói." Đứng dậy, bước đến bên cạnh Vũ Vọng,
anh vừa ngồi xuống sofa vừa đặt một tay lên vai Vũ Vọng.
"Dạ?" Anh nhanh chóng quay đầu, vốn miệng đang chu lên giờ lại biến
thành há hốc, trợn mắt khó tin.
"Vậy sẽ rất chậm ạ."
Anh không hề có khái niệm về thời gian, anh chỉ cảm thấy mọi người đã
nói rất lâu rồi mà sao vẫn chưa xong. Bây giờ, anh hai còn bảo phải từ từ
nói, vậy có phải anh còn phải đợi một lúc nữa mới có thể đi tìm Nhung
Nhung không?
"Đỗ Vũ, đừng trêu nó nữa." Cái thằng bé này, luôn không để ý đến hoàn
cảnh, cũng chẳng để ý xem mọi người đang bàn bạc vấn đề gì, lại chạy tới
trêu đùa em mình, thật là chẳng nghiêm túc gì cả.
"Vũ Vọng, nếu con thấy nhàm chán thì cứ đi tìm Nhung Ngọc đi." Phong
Long Sinh nhìn dáng vẻ con trai như vậy, liền cảm thấy vừa buồn cười
nhưng lại càng thêm đau lòng. Ông nợ Vũ Vọng rất nhiều, nếu có thể thì
ông sẽ cố gắng hết sức để nó được hạnh phúc.
"Thật ạ?" Anh kích động gạt ra cánh tay đang khoát trên vai mình, anh
lập tức đứng bật dậy.
Ông gật gật đầu.
"A, vạn tuế!" Anh giơ cao hai tay rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.