CHỒNG NGỐC CỦA TÔI - Trang 279

Anh giơ tay ôm lấy bả vai của cô, để cho cô tựa vào gần mình hơn.

"Nhưng Nhung, em không được bỏ mặc anh." Anh vẫn rất lo lắng đó.

Trước kia, anh không sợ trời, không sợ đất, bây giờ, anh chỉ sợ Kiều Nhung
Ngọc không để ý đến mình thôi.

"Vâng." Dựa vào lòng anh, cô im lặng hưởng thụ giây phút này, dần dần

cô có chút buồn ngủ.

Nhìn khuôn mặt trẻ con mềm mại của cô, anh không nhịn được mà vươn

tay ra nhéo nhẹ, cảm thấy đặc biệt thích thú, anh liền nhéo thêm vài cái.

Kiều Nhung Ngọc hất cái tay nghịch ngợm kia ra, cô trách nhẹ: "Em

buồn ngủ, đừng nhéo mặt em nữa."

Ngây ngốc cười, rút tay về, anh nhẹ nhàng ôm cô, để cô có thể ngủ thoải

mái.

Chỉ một lúc sau, hô hấp của Kiều Nhung Ngọc liền trở nên đều đều,

chứng tỏ cô đã ngủ rồi. Phong Vũ Vọng ôm cô, vì quá nhàm chán mà một
lát sau cũng ngủ luôn.

Vì thế, hai người cứ dựa vào nhau mà say ngủ.

Naria vốn muốn đến nói chuyện với bạn, nhưng vừa mới mở cửa ra, đã

thấy một cảnh ấm áp nay. Cô lập tức đóng cửa lại, để cho khoảnh khắc đẹp
này cứ thế tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.